Bốn thùng dầu thầu dầu đã có trong tay, Quần Thanh xách giỏ tre ra khỏi Đông điện, khẽ thở phào. Có thứ này, có thể chứng minh mình vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, tạm thời có thể ổn định Lâm Dụ Gia.
Vừa rồi nàng nhân cơ hội hỏi vị lang trung kia, uống dầu thầu dầu có tác dụng gì, lang trung đáp: "Có thể thông tiểu."
"Vậy nếu uống cả một thùng thì sao?"
Lang trung nhìn nàng với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Thì sẽ chết." Quần Thanh tự biết câu hỏi ngu ngốc, liền vội cáo từ.
Dầu thầu dầu sền sệt, muốn người ta uống lượng lớn cũng rất khó. Huống chi không nhất định phải uống vào, bôi lên da có thể gây phát ban…
Nàng không biết "đại sự" mà Lâm Dụ Gia mưu tính là việc gì, nhất thời không có manh mối, chỉ đành tạm gác lại.
Nghĩ rằng giờ này, Lục Hoa Đình hẳn đã đi rồi.
Quần Thanh vốn định quay lại tìm Phương Hiết, nhưng nàng nhạy bén nhận ra, có một cỗ xe đỉnh trướng vàng đỗ bên đường, có mấy võ sĩ cao lớn đang cúi mình lắng nghe người trong xe phân phó.
Những người này ý phục ngắn màu đen, kiểu dáng khác nhau, nhưng sau thắt lưng đều thêu cùng một hoa văn hình tròn, hẳn là thuộc phủ binh của vị quý chủ nào đó.
Trong thành thỉnh thoảng có quan viên hoặc hoàng trữ lo việc, bắt giữ mật thám truyền phát tin tức cho Nam Sở. Quần Thanh nhìn thấy cảnh quan binh kiểm tra tín phù, không dám đi lại lung tung, quay đầu đi về phía Lăng Tâm Ký, chỉ sợ người nhờ mua điểm tâm đợi lâu, mà xuất hiện biến cố.
Ai ngờ sợ cái gì thì đến cái nấy.
Bên đường truyền đến tiếng tranh cãi, tiểu hài tử mặc áo vải mà nàng nhờ vả kia đang giành giật thứ gì đó với một thanh niên áo đen, tiểu hài tử vừa thấy nàng liền kêu: "Nương tử, là ngươi! Điểm tâm mà ta khó khăn lắm mới mua được giúp ngươi, sắp bị người ta cướp mất rồi! Mau đến đây."
Quần Thanh bước tới, lập tức giật lấy hộp điểm tâm. Nhưng thanh niên kia phản ứng cực nhanh, tay như móc câu, chớp mắt đã giật lại ôm vào lòng.
Quần Thanh nắm chặt cổ tay thanh niên kia, không cho hắn rời đi: "Chuyện gì thế này, giữa ban ngày ban mặt lại dám cướp đồ của người ta sao?"
Tiểu hài tử nói: "Nương tử không biết đâu, hắn ép mua ép bán! Điểm tâm mà ngươi nhờ hai vị nương tử kia mua cũng đang ở trong tay hắn đấy."
Quần Thanh nhìn sang bên đường quả nhiên không thấy bóng dáng hai phụ nhân kia đâu, lại thấy trong lòng người kia ôm hai hộp điểm tâm có chữ "Lăng Tâm Ký", đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng.
Nàng đã nghĩ tới có khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng không ngờ lại không còn một hộp điểm tâm nào, đây là vận may gì vậy?
Nghĩ đến đây, Quần Thanh hung hăng cắm sâu móng tay vào cổ tay của đối phương, trước tiên bẻ tay lấy hộp điểm tâm trong tay phải của hắn, rồi ném vào giỏ tre, sau đó một tay túm lấy cổ áo, kéo hắn đến trước mặt, hai mắt nhìn hắn: "Lang quân, dưới chân Thiên tử mà ngươi dám làm chuyện gian tà phạm pháp, không sợ ta gọi người sao? Hai hộp điểm tâm kia là ta bỏ tiền mua, mong ngươi trả lại cho ta."
"Ai cướp, ai gian! Ta, ta cũng mua mà!" Thanh niên áo đen đỏ mặt tía tai né ra sau, tay trái ôm bánh hoa sen không buông, như hài tử hoảng sợ, "Ta tiêu, vàng thỏi!"
Quần Thanh mặc kệ hắn giải thích thế nào, giơ tay giật lại, thanh niên xoay người né tránh, dùng khuỷu tay đánh vào xương đòn của nàng, Quần Thanh lùi lại hai bước. Thấy hắn sắp bước đi, Quần Thanh hai tay túm lấy y phục của hắn, giọng điệu nữ nhi vang lên: "Có ai không! Cứu mạng! Ngươi sao lại ức hϊếp nữ tử và hài tử vậy?"
Nhiều người nhìn sang, cổ thanh niên áo đen càng đỏ hơn, dùng sức hất nàng ra, đi được hai bước lại dừng lại, tay sờ bên hông, quay đầu lạnh giọng nói: "Ngư phù, trả ta!"
Ngư phù bằng đồng nằm trong tay Quần Thanh, trên có khắc chữ triện "Yến Vương Tả Võ Vệ Tướng Quân Truyền Phối", Quần Thanh liếc nhìn rồi nắm chặt.
Không ngờ là cận vệ bên cạnh Lý Hoán.
"Ngươi trả điểm tâm cho ta trước." Nàng lạnh nhạt nói.
Thanh niên đen mặt tiến lại gần, Quần Thanh một tay nắm lấy hộp giấy, thanh niên cũng một tay nắm lấy tay nàng, Quần Thanh không chịu mở nắm tay trước, chỉ cảm thấy xương cổ tay như sắp bị hắn bóp nát.
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói không lớn không nhỏ: "Làm gì thế? Buông ra."
Thanh niên lập tức buông tay. Giọng nói trong trẻo như tuyết tan ngọc vỡ từ phía sau truyền đến tai, Quần Thanh chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, nàng liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy thân ảnh màu trắng ấy đi tới.
Khóc lóc om sòm hô hoán, lại gọi Lục Hoa Đình đến, Quần Thanh đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay.