Những ngày cuối cùng của hắn, trôi qua rất không tốt. Thân thể như ngọn đèn trước gió ngày càng suy yếu, thời gian tỉnh táo ngày càng ít ỏi, nhiều việc chưa kịp làm, lại để Mạnh Quan Lâu vượt ngục trốn thoát.
Lý Hoán gấp rút đẩy nhanh việc đăng cơ, triều phục mũ quan được đưa đến bên giường, nhưng vẫn không kịp.
Trong đại điển đăng cơ, hắn không đứng nổi một nén nhang đã ngất đi, chẳng bao lâu sau, vàng mã trong tang lễ của Lục Tướng đã rải khắp hoàng cung náo nhiệt.
Mọi mưu tính đều rối loạn, bởi năm hắn 26 tuổi ấy, một nữ quan mật thám do hắn hạ độc gϊếŧ, đã đầu độc hắn.
Từ đó về sau, hắn gϊếŧ người càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp, những kẻ bị hắn gϊếŧ, có người lăn lộn cầu xin, có người khóc lóc thảm thiết, đều không khơi dậy được chút hứng thú nào trong hắn. Trong cơn mê man, lại thường mơ thấy ngày hôm ấy.
Ngày hè oi bức, trong tiếng ve kêu u ám, bóng xanh quỳ phục, mỏng manh đến nỗi một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay, lại không một tiếng động mà lao đến, hóa thành lưỡi kiếm âm u đâm vào tim, vô cùng tĩnh lặng, lại mang theo cái lạnh thấu tâm can.
Nhắm mắt lại, là có thể nhớ lại cảm giác khiến người ta rợn tóc gáy ấy.
Cách cái chết của Quần Thanh, cũng chỉ mười tháng mà thôi.
Kẻ vượt ngục chưa bắt được về, chính sự tân triều chồng chất như núi vẫn chưa xử lý xong, mà hắn đã bước đến cuối con đường sinh mệnh.
Lục Hoa Đình không sợ chết, ngay cả cái chết của hắn, cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ phải rời khỏi cuộc chơi theo cách này.
Cảm giác thời gian không đợi người, mất kiểm soát toàn bộ này, thật là tệ hại.
Khi phun ra ngụm máu cuối cùng, hắn chỉ nắm chặt mép giường hạ lệnh, đào quan tài của Quần Thanh từ dưới đất lên, hắn muốn được chôn vào đó, bên ngoài đóng đinh đồng kín mít, bảo người tụng kinh làm phép. Hắn muốn nữ tử này cùng mình bị phong kín trong quan tài, để tránh khi xuống âm tào địa phủ lại không tìm được người báo thù.
Nào ngờ, lại có cơ duyên kỳ diệu được trở về ba năm trước.
Ánh nắng của năm Thánh Lâm nguyên niên, từ ngoài cửa sổ vuốt ve gò má Lục Hoa Đình. Nếu không phải đóa hoa kia đã bị ngón tay hắn bóp đến run rẩy, thần thái của hắn trông như đang tiếc nuối đóa hoa vậy.
Bao năm dốc sức, một đêm tan tác, phải diễn lại cuộc đời không chút hy vọng này một lần nữa, Lục Hoa Đình vốn chẳng hứng khởi. Cho đến khi vừa rồi chạm phải đôi mắt dưới tấm màn mỏng kia, hắn tựa như bị tạt một gáo nước, lúc này mới thực sự tỉnh táo lại.
Hắn không ngại gϊếŧ nàng thêm một lần nữa.
Chỉ là mới vừa rồi thử dò xét, Tương Tư Dẫn kia không phải do tiểu lang trung cho nàng, nguồn gốc của độc dược, xem ra chỉ có một mình Quần Thanh biết được.
Trên người nàng có quá nhiều bí mật, như một cuộn chỉ quấn chặt, nếu một đao chém đứt, sẽ không bao giờ tìm được đầu mối nữa.
Lục Hoa Đình buông tay, đóa hoa rơi xuống. Phương Hiết thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nói thêm: "Lang quân trúng độc đã nhiều năm, chắc trên mười năm, e rằng khó chữa khỏi, nếu đau đầu, có thể đeo Hoàng Hương Thảo của Tây Vực ở trên người để giảm bớt bệnh trạng."
"Đa tạ." Lục Hoa Đình đáp lại thậm chí có vài phần nhu thuận.
Phương Hiết viết đơn thuốc càng nhanh hơn. Người này tướng mạo tuấn tú, trông có vẻ lễ độ, nhưng lại có sự phản nghịch chất chứa trong đôi mắt, cậu có thể cảm nhận được mũi nhọn âm thầm dò xét kia.
"Đây là hai gói Bạch Sương Cao, đều là thuốc dân gian, có thể bôi vào chỗ đau, làm mờ vết thương trên mặt. Còn về vết bớt trong đôi mắt của bằng hữu ngươi, lại khác với vết thương ngoài da thông thường, có lẽ sư phụ ta là Lý lang trung có cách. Ông ấy đang du ngoạn, ta sẽ viết thư hỏi ông ấy, một tháng sau ngươi hãy quay lại." Phương Hiết nói.
Quyến Tố nhận lấy gói thuốc, vì bội phục y thuật của Phương Hiết, đã trở nên hết sức kính trọng.
Lục Hoa Đình rời ghế, lơ đãng chỉ vào ống tay áo Phương Hiết, nói: "Trên áo của tiểu lang trung có mùi đàn hương, cũng từng là đệ tử Phật môn sao?"
Phương Hiết bỗng giương mắt, ánh mắt đề phòng lóe lên một tia sắc nhọn, lại như thể là ảo giác: "Dưỡng Bệnh Phường này vốn là chùa, ta ở lâu ngày nên quen biết với trụ trì, cũng giúp trụ trì việc vặt như tụng kinh, đánh chuông."
"Thật trùng hợp." Lục Hoa Đình cười nói, "Vi mỗ cũng vậy."
Cũng vậy là sao... là đệ tử Phật môn chăng?
Phương Hiết thoáng thấy trong ống tay áo của hắn, cổ tay trái trắng bệch, có đeo chuỗi tràng hạt Phật giáo nhỏ xâu dây đỏ được làm bằng gỗ đàn hương.