Lục Hoa Đình không nói một lời rời khỏi hàng.
Quyến Tố gấp gáp: "Khó khăn lắm mới xếp hàng được đến đây, giờ lại không xếp nữa..."
Thấy Lục Hoa Đình chỉ di chuyển đến cuối hàng đợi ở bàn Phương Hiết, Quyến Tố thở phào, nói: "Tiểu tử này lông còn chưa mọc đủ, làm sao có bản lĩnh khám bệnh cho Yến Vương điện hạ? Lão đầu vừa rồi trông đáng tin cậy hơn."
"Tiểu Quyến, ngươi xem mấy bàn này, bàn nào kê đơn nhanh, bàn nào người xếp hàng đông?" Lục Hoa Đình cười như không cười mà ngắt lời.
"Dĩ nhiên là tiểu tử này nhanh..." Quyến Tố im bặt.
Tiểu lang trung khám bệnh nhanh, người xếp hàng lại đông, có thể thấy người tìm cậu khám bệnh mỗi ngày so với nhóm lão lang trung nhiều hơn rất nhiều. Chắc hẳn là do y thuật tiểu lang trung cao siêu, ở quê nhà rất có tiếng tăm.
Đầu óc Lục Hoa Đình xoay chuyển nhanh hơn người khác, người Yến Vương phủ sớm đã tâm phục khẩu phục.
Sau bàn, Phương Hiết nhìn về phía chiếu cỏ một cái, như bị tạt một gáo nước lạnh, khi tiếp tục bốc thuốc kê đơn, dưới hàng mi dài, thần sắc vô cùng mất mát.
Lục Hoa Đình nhìn cậu, trong mắt lóe qua ý cười lạnh lẽo.
Tiểu lang trung này quen biết Quần Thanh, hơn nữa không phải là quen biết tầm thường.
Nhìn rõ chi tiết này, Lục Hoa Đình cúi đầu, tiếp tục vuốt phẳng ống tay áo dễ nhăn kia. Vốn tưởng dưới váy chỉ có hai tôi thần...
Nào ngờ còn có cả ở ngoài cung.
Phương Hiết cứ cách một lúc lại ngẩng đầu nhìn một cái, chung quy là càng ngày càng thất vọng, cậu mò trong ngăn kéo lấy ra mấy gói thuốc, trao cho tiểu đồng giã thuốc bên cạnh, dặn dò vài câu, rồi không ngẩng đầu lên nữa.
Ngược dòng người, tiểu đồng xách gói thuốc ra cửa.
"Cuồng Tố đâu." Lục Hoa Đình đột nhiên hỏi.
"Không phải đi mua điểm tâm cho điện hạ sao? Lâu như vậy mà vẫn chưa về, tay chân đúng là chậm chạp." Quyến Tố thấy tên tiểu đồng giã thuốc đuổi theo ra ngoài, hiểu ý Lục Hoa Đình, "Hay là ngài ở đây, thuộc hạ đi theo hắn, đuổi theo vị nương tử đội mũ che mặt kia..."
Còn chưa nói xong, Lục Hoa Đình ngăn lại: "Ngươi cứ ở đây. Sắp đến lượt rồi."
Nói xong người bệnh phía trước cũng đã rời đi, Lục Hoa Đình vén vạt áo ngồi trước mặt Phương Hiết.
Bốn phía đều là người lạ.
Hoàn cảnh xa lạ hỗn loạn này, quả thực là cơ hội tốt để hành thích. Gần đây việc hành thích nhằm vào Yến Vương phủ cực nhiều, Quyến Tố hiểu ý, bước theo sát sao.
"Chỗ nào không khỏe?" Phương Hiết hỏi.
Lục Hoa Đình dừng lại chốc lát mới nói: "Thay người khám bệnh."
"Bệnh trạng thế nào?"
Lục Hoa Đình chăm chú nhìn Phương Hiết: "Ban đầu không sao, triệu chứng phát tác chậm, mười ngày sau hai đầu gối bủn rủn, xương đùi đau từng cơn; một năm sau tinh lực suy kiệt, đau đầu triền miên. Nếu nóng giận, liền ngã xuống co giật, nước dãi trào ngược, có nguy hiểm tính mạng. Xin hỏi đây đại khái là chứng bệnh gì?"
Quyến Tố ngơ ngác. Hôm nay không phải đến xin phương thuốc trị mặt cho Yến Vương điện hạ sao? Nói một tràng dài này là sao?
Vẻ mặt Phương Hiết vẫn không mấy vui vẻ: "Chỉ dựa vào lời kể, không thể phán đoán. Trừ phi bệnh nhân đích thân đến, để ta bắt mạch."
Ngay sau đó, Quyến Tố trợn mắt, nhìn Lục Hoa Đình vén tay áo, đưa cổ tay mình đến trước mặt Phương Hiết.
Phương Hiết cũng không nhiều lời, đặt tay lên mạch hắn, chốc lát sau nhíu mày: "Vị phù không có lực, nhanh chậm bất thường, thoắt ẩn thoát hiện, giống như... trúng độc."
"Độc gì?" Lục Hoa Đình truy hỏi.
"Không biết." Phương Hiết đáp thẳng thừng, "Y thuật của ta không tinh thông, chỉ có thể chữa những bệnh thường ngày, lang quân muốn chẩn đoán chính xác, hãy tìm người khác đi."
"Ngươi đã từng nghe qua "Tương Tư Dẫn" chưa?" Lục Hoa Đình dường như chẳng lấy làm ngạc nhiên trước câu trả lời này, cười nói: "Hình như đó là một loại cổ (độc trùng)."
"Cổ là cổ, thuốc độc là độc, bệnh là bệnh." Phương Hiết không khách khí mà nói: "Ta là người xem bệnh, không thông hiểu về giải độc, còn về cổ, đó là loài trùng do Miêu y (thầy thuốc Miêu tộc) nuôi. Lang quân hãy phân biệt rõ ba thứ ấy rồi hãy đến khảo nghiệm ta."
"Vi mỗ vốn thích trò chuyện phiếm với mọi người, nói mãi cũng lạc đề, mong lang quân thứ lỗi." Lục Hoa Đình chỉ cười, âm thầm ngăn Quyến Tố lại, tạ lỗi với Phương Hiết, rồi mới xin kê đơn cho Yến Vương.
Phương Hiết cúi đầu viết đơn thuốc. Một đóa hoa úa tàn bên ngoài cửa sổ rụng xuống, rơi xuống y phục của Lục Hoa Đình.
Lục Hoa Đình cụp mắt, ngắm nhìn đóa hoa này.
Hắn hơi thất thần, nhớ về những ngày cuối đời ở kiếp trước, cũng vào lúc trăm hoa úa tàn.