Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 66: Hắn cũng đã thấy nàng

Tiền thân Dưỡng Bệnh Phường là Linh Điệu Tự. Hai năm trước thành Trường An bị phá, thương vong thảm khốc, các lang trung và y tăng trong thành tự phát tụ họp nơi đây, thu nhận người bị thương vào chùa dưỡng thương. Sau đó, ngôi chùa này dần dần hình thành mấy nhà y quán, bệnh nhân tới lui không dứt.

Y quán của Lý lang trung cũng nằm trong số đó.

Cổng Dưỡng Bệnh Phường rộng mở, trong viện dựng một tấm bia đá hình đài sen, dưới bia cắm những cây nến đỏ cầu phúc, người đến khám bệnh mua thuốc vào từ bên phải bia, sau khi được khám xong thì nối đuôi nhau nhau đi ra từ bên trái.

Quần Thanh theo đám người khám bệnh tiến vào chính điện phía đông, dựa theo lộ tuyến trong ký ức, đi đến y quán của Lý lang trung tìm Phương Hiết.

Đông điện và hậu điện thông nhau, so với lúc Quần Thanh rời đi đã rộng gấp mấy lần, số lượng bệnh nhân thu nhận cũng nhiều gấp mấy. Trong điện có ba vị lang trung ngồi khám, trước án có mấy hàng dài, sát tường còn có chiếu cỏ sạch sẽ, cho người đợi tạm nghỉ.

Quần Thanh ngồi xuống cùng mấy phụ nhân, ánh mắt xuyên qua đám đông, thoáng thấy Phương Hiết đang bắt mạch cho người ta.

Thiếu niên ấy mặc bộ pháp y màu xanh lơ, vì tuổi còn nhỏ nên chưa vấn tóc, mái tóc buông xõa sau gáy, nhưng động tác bắt mạch và kê đơn đã vô cùng lão luyện.

Quần Thanh vén màn che lên, nhìn thấy rõ ràng hơn, cũng càng thêm kinh ngạc. Khi nàng rời đi, Phương Hiết vẫn còn là một hài tử như một con búp bê sứ. Vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, cậu đã hoàn toàn lộ rõ dáng vẻ thiếu niên thanh tú.

Phương Hiết dường như có cảm giác gì đó liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Quần Thanh, hơi thở lập tức trở nên rối loạn.

Quần Thanh ra dấu bảo cậu tiếp tục kê đơn.

Nàng đến y quán, một là muốn xem Phương Hiết thế nào, hai là số dầu thầu dầu lớn mà Lâm Du Gia cần, lấy từ người quen sẽ yên tâm hơn.

Tâm Phương Hiết rõ ràng rối loạn, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn nàng một cái, trong mắt cậu tràn ngập bất an, như sợ không chú ý một cái, nàng sẽ lại biến mất.

Quần Thanh bất đắc dĩ, khẽ cong môi cười, ngay sau đó, nụ cười đông cứng trên mặt.

Ở hàng người bên kia, có người theo động tác của Phương Hiết quay đầu nhìn về phía nàng.

Người này mặc y phục vải trắng, nhưng vì dáng người thẳng tắp, khiến bộ y phục mỏng và trong suốt này toát lên vài phần khí chất thanh tao lịch sự. Khi xoay người tùy ý, y phục dính sát vào eo lưng thon chắc, hai tay áo khẽ nhấc lên uyển chuyển như cánh chim, trên chiếc đai lưng thắt cao, chủy thủ (dao găm) và túi thơm chạm vào nhau.

Quần Thanh đảo mắt, đối diện với khuôn mặt như thần tiên của vị công tử kia. Đôi mắt kia rất đen, đuôi mắt hơi xếch, như ngọn lửa cháy trong đêm, rực rỡ cực điểm.

Nàng thấy Lục Hoa Đình.

Hắn cũng thấy nàng.

Trong khoảnh khắc, tim Quần Thanh ngừng đập, lưng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh li ti, toàn thân căng thẳng đến cực điểm, là phản ứng bản năng đối với kẻ thù sinh tử kiếp trước.

Nhưng mà –— hắn thấy thì đã sao, kiếp này, hắn vốn chưa từng gặp nàng, họ cũng không có cơ hội làm kẻ thù nữa.

Tâm tư Quần Thanh như thủy triều rút, không tránh né, xuyên qua bóng người qua lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ánh mắt Lục Hoa Đình tự nhiên lướt qua mặt nàng, quay đầu lại, nói gì đó với người bên cạnh.

Quần Thanh buông màn che xuống, không muốn ở lại đây dù chỉ một khắc, liền theo đám đông đi ra khỏi nội điện.

Trong y quán ồn ào như cũ, tiếng người nói, tiếng rên đau, tiếng giã thuốc đan xen dày đặc vào nhau, giống như một tấm lưới.

"Trưởng sử, ngài đang nhìn gì vậy?" Quyến Tố nhận ra vẻ căng thẳng của Lục Hoa Đình, tay phải đặt lên vỏ đao sau lưng.

Lục Hoa Đình chỉnh lại tay áo, miệng lại nói: "Canh chừng vị nương tử đội mũ che mặt phía sau kia."

"Đâu có nương tử đội mũ che mặt nào?"

Lục Hoa Đình quay đầu lại, quả nhiên không còn bóng dáng Quần Thanh trên chiếu cỏ, nhìn khắp y quán, một lúc lâu sau, khóe môi tràn ra một nụ cười lạnh.

Chạy rồi.