Hai người cùng nhau nhìn phụ nhân và hài tử bị quan binh dẫn đi, Tây thị bỗng trở nên hỗn loạn, nhưng nghe nói là điều tra mật thám, rất nhanh đã khôi phục trật tự.
Đáy lòng Quần Thanh lạnh lẽo, như thể người bị bắt đi kia chính là nàng. Thủ đoạn lôi đình này, làm người ta nghẹt thở, mưu thần họ Lục, không phải là Lục Hoa Đình chứ?
Nghĩ đến đây, Quần Thanh tạm thời từ bỏ ý định mạo hiểm làm giả: "Cung Tịch cần phải có ấn trục xuất, tức là phải đi đường chính đạo để xuất cung, cũng không sao. Ta đã có một ý tưởng, chỉ là cần chút thời gian."
Nàng nhớ kiếp trước, cuối năm này, sẽ có một đại lễ phóng thích cung nhân, chỉ là đây là thông tin có được do trọng sinh, không tiện nói ra.
"Trong cung quản lý nghiêm ngặt, quả thật không phải chuyện dễ dàng." An Lẫm như đang an ủi nàng, "Dù sao ngươi cũng không cần sốt ruột... Nghe nói chủ thượng đã phái cho ta một "Sát" mới, thay thế nhiệm vụ của người đã chết kia, nàng ta đang trên đường tới. Nếu nữ tử này vẫn không hữu dụng, ta sẽ liên lạc với ngươi, khi đó mới cần nhờ đến Thanh nương."
Quần Thanh bất giác nhìn về phía An Lẫm, thấy thần sắc An Lẫm không có mấy phần tự nhiên. Chẳng trách vừa rồi hắn ấp úng, đáp ứng cũng không mấy sảng khoái, hoá ra là đã có sẵn một thuộc hạ mới.
An Lẫm tuy đánh giá cao nàng, song nếu tân “sát” do Chiêu thái tử phái tới này có tài năng xuất chúng, hoàn thành công việc ngoài cung gọn gàng ngăn nắp, thì nàng còn việc gì nữa? Như thế, hắn ắt không còn động lực mạnh mẽ giúp nàng xuất cung.
"An đại ca, đã bị thiệt hại về mật thám, vậy nhiệm vụ này có chút khó khăn. Huynh có thể nói cho ta biết, nhiệm vụ của "sát" này là gì hay không?" Quần Thanh dùng đôi mắt đen láy nhìn hắn, "Ta nguyện cùng nàng ta cạnh tranh. Ta hẳn là kẻ nhanh hơn."
An Lẫm giật mình nhìn về nàng, nhiệm vụ của mật thám này vừa nguy hiểm vừa tốn công, ai nhận được nhiệm vụ đều phải nhắm mắt làm công tác tư tưởng, không ngờ việc này cũng có thể đem ra cạnh tranh!
"Lâm Du Gia kia, rốt cuộc đã làm gì ngươi, khiến ngươi gấp rút thoát thân như thế." An Lẫm không kìm được mà hỏi, "Hắn chẳng lẽ... ỷ vào hôn ước, động tay động chân với ngươi?"
Thấy Quần Thanh cúi đầu không đáp, An Lẫm càng thêm thương cảm, lòng chán ghét Lâm Du Gia càng sâu: “Ta sẽ thay ngươi vạch tội Lâm Du Gia trước mặt chủ thượng, cái ngữ gì mà……”
Hai người đang nói chuyện, bỗng từ có một nữ đồng từ trong phòng chạy ra, chạm mặt Quần Thanh, mặt đầy ủy khuất quay về phía An Lẫm: "A gia, người đã hứa để lại kẹo hồ lô cho con mà..."
Quần Thanh vội đưa cây kẹo hồ lô cho nữ đồng, có chút bất ngờ: "An đại ca, huynh đã có con rồi sao?"
An Lẫm cẩn thận chỉnh lại váy áo cho nữ đồng, đi giày đầu hổ, đeo chiếc còi xương dây đỏ vào cổ cho bé, rồi đuổi cô bé ra ngoài chơi, mới ngượng ngùng đáp: "Lang quân của Nguyệt nương bán bánh rán đã mất, cô nhi quả mẫu, chúng ta bèn kết thành một nhà, nương tựa lẫn nhau mà sống thôi."
Nhắc đến người nhà, vài tia dịu dàng bất giác tràn ra từ nếp nhăn ở khóe mắt An Lẫm, khác hẳn vẻ lạnh lùng nghiêm khắc ngày trước.
Quần Thanh nhìn hắn, cảm thấy vui mừng: một người có gia đình ràng buộc, chắc sẽ không vì Nam Sở mà liều mạng nữa, sau này nếu được theo An Lẫm, hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, khi ấy càng dễ thoát thân.
Cuộc nói chuyện đã bị gián đoạn, An Lẫm bèn gói lại một cây kẹo hồ lô khác, nhân tiện nhét viên sáp ghi nhiệm vụ vào túi giấy giao cho Quần Thanh. Quần Thanh để kẹo hồ lô vào giỏ, rời đi.
...
Việc xuất cung là không dễ, Quần Thanh nắm lấy cơ hội, bước lên con đường nhỏ quen thuộc, rẽ vài lần là đến được Dưỡng Bệnh Phường.
Người qua kẻ lại nơi này đều cầm theo gói thuốc, tăng nhân ăn mặc giản dị, cùng bách tính nhường đường cho nhau.