Dùng thìa gỗ trộn đều cơm, để từng hạt cơm óng ánh thấm đẫm nước canh cá thơm nồng, Quần Thanh lại xúc ăn một miếng lớn.
Đúng vậy, sao nàng không phát hiện cơm ngon đến thế.
Trong gương, đôi má hóp của tiểu nương tử dần dần trở nên đẫy đà, điểm thêm sắc hồng phấn, càng làm nổi bật đôi mắt linh động đầy thần thái. Vóc dáng cao thêm vài tấc, mái tóc càng thêm dày mượt, chứng chóng mặt tay run khi cầm kim đều đã tiêu tan. Mũi kim thêu phóng ra, có thể đẩy khe cửa sổ đang khép chặt, khiến A Mạnh phải tỉnh giấc giữa đêm rét.
Người từng trải qua bệnh tật triền miên mới hiểu được, sở hữu thân thể khỏe mạnh là điều hạnh phúc dường nào.
Đến ngày thứ mười, Lục Hoa Đình không tìm đến, cũng chẳng có ai khác tìm đến, Quần Thanh nghĩ, đã vượt qua được cửa ải Tô Nhuận. Sự tồn tại của nàng đã bớt đi một trở ngại.
Tối đến, Quần Thanh mở thư của Phương Hiết.
Nếu không nhầm, bức thư này là do Phương Hiết giận dỗi nhét vào hành lý của nàng khi nàng kiên quyết vào cung từ một năm trước. Kiếp trước, nàng chưa từng mở ra, bởi có quá nhiều ràng buộc, mở ra sẽ khiến nàng khó lòng quyết tử.
Nhưng kiếp này, nàng quyết định xem thử.
Nàng mở phong thư ra, đầy những điều cần lưu ý, Phương Hiết viết: "A tỷ, mạng của tỷ là do ta và sư phụ cứu về, tỷ nợ chúng ta một mạng, không thể tự ý xử trí, vạn lần mong tỷ bảo toàn tính mạng."
Trang thứ hai, hắn viết: "A tỷ, sư phụ đã xuống phía nam tìm tung tích của mẫu thân tỷ, ta ở lại trông coi tiệm thuốc chờ tỷ, đợi tỷ ra khỏi cung, tiệm thuốc chính là nhà của tỷ, chúng ta sẽ như ngày xưa cùng nhau hái dược, khám bệnh, cứu người, có được không?"
Quần Thanh đột nhiên gấp thư lại, bởi A Mạnh đang rình mò phía sau. Bị phát hiện, A Mạnh khẽ cười khinh: "Có vật gì tốt mà phải che giấu như thế?"
"Chỉ là thư nhà thôi." Quần Thanh xếp gọn hành lý, đặt ở cuối giường, "Tò mò vậy, là vì không có ai trong nhà viết thư cho ngươi sao?"
"Ngươi!" A Mạnh bị nói trúng nỗi đau, căm tức bỏ đi.
Không biết có phải vì trong thư Phương Hiết nhắc đến mẫu thân không, mà đêm đó, Quần Thanh hiếm khi mơ thấy mẫu thân.
Trong mộng, Chu Anh đang chải suốt những sợi tơ đã nấu, quấn thành từng cuộn chỉ. Quần Thanh dang hai tay giúp mẫu thân căng sợi tơ, mẫu thân hỏi nàng: Đùi dê a gia con săn được về, con muốn nướng hay hầm?
Ánh nến lay động, chợt vỡ tan, bầu không khí trở nên kinh hoàng, đó là đêm trước khi mất nước, ngày mẫu thân đột nhiên mất tích.
A gia nàng đấm mạnh xuống án thư: "Ta đã từng khuyên nàng! Nhưng làm sao ngăn được? Thời buổi loạn lạc thế này, cả nhà ta đáng lẽ phải ở bên nhau mới phải, trong lòng nàng chưa từng có các con."
Đó là ngày thứ mười sau khi Phò mã Lăng Vân Dực và Hoài Viễn Tiết độ sứ Lý Phong cứu giá, trong cung đang hân hoan mừng quân Bắc Nhung rút binh, Hoàng đế Sở quốc và Xương Bình Trưởng công chúa cuối cùng cũng được trở về triều dưới sự phò tá của trung thần, không ngờ lại xảy ra biến số.
Đuổi được quân Bắc Nhung, Lý gia và Phò mã Lăng Vân Dực mới lộ nanh vuốt, trên đường hồi kinh, giam cầm cả Hoàng đế lẫn Trưởng công chúa, bức thiên tử thoái vị rồi ép xuống phía nam.
Lăng Vân Dực còn tàn nhẫn bắt ấu tử (con trai) mười một tuổi của hắn với Trưởng công chúa là Lăng Vân Nặc, lập làm "Đại Vương", hiển nhiên là muốn biến cậu thành một con rối, để tiện bề hai nhà thao túng triều chính.
Thời Ngọc Minh vội la lên: "Có phải là Xương Bình Trưởng công chúa đã gửi thư cho mẫu thân không? Mẫu thân vốn là cung nữ phụng y của ngài ấy, tình cảm thâm giao, nay Trưởng công chúa gặp nạn, mẫu thân ắt đi cứu giúp, chỉ e, người đã ở bên cạnh Xương Bình công chúa rồi."