Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 52: Thanh tỷ, để ta gọi ngươi một tiếng tỷ

Trong phòng có ba người: A Mạnh, A Khương và Nhược Thiền.

Lãm Nguyệt là nữ tỳ sinh trưởng trong nhà Trịnh Tri Ý, sau khi vào cung được thăng làm cung nữ phụng y nhị đẳng, ban đêm hầu hạ Trịnh Tri Ý nên ngủ trong điện, không phải ngủ ở đây.

Chỗ sát cửa trên sàn nhà có thêm một chỗ trải nệm, là dành cho Quần Thanh.

Quần Thanh sờ soạng trong bóng tối, vén chăn lên, bàn tay thấy ướt lạnh. Nàng thắp đèn lên, thấy rõ trên chăn nệm có nước trà nguội đêm qua bị đổ ra. Nhìn sang ba người kia, dường như đều ngủ say, không ai lên tiếng.

Từ thuở thiếu niên, cuộc sống trong cung của Quần Thanh quá thuận lợi, những thủ đoạn cung nữ kết bè bắt nạt người mới, nàng từng nghe qua, nhưng đích thân trải qua vẫn là lần đầu.

Quần Thanh thấy họ ngủ quá ngon, đẩy chăn ướt sang một bên, kéo góc chăn của người bên cạnh, cướp lấy chăn của nàng ta. Người ngủ bên cạnh nàng là Nhược Thiền, nàng ta nhắm mắt, lông mi không ngừng run rẩy.

Nhược Thiền giả vờ ngủ, chăn bị vén lên, vẫn sợ hãi không dám động đậy, Quần Thanh chợt để ý thấy cổ tay nàng ta buộc một sợi dây đỏ, trên dây treo một miếng bùa gỗ đào.

Đây là một nữ đạo sĩ, cũng tức là đạo cô trong dân gian nói.

Đại Thần thiếu người đến mức nào mà ngay cả đạo cô chưa đủ mười lăm tuổi cũng gom về làm cung nữ? Ở Sở quốc, đây là chuyện hoang đường.

Quần Thanh ngừng một chút, rồi đắp chăn lại cho Nhược Thiền, lấy một chiếc áo ngoài tạm đắp lên người.

Trong bóng tối, Nhược Thiền đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.

Quần Thanh giật mình, tiếp đó tay nàng bị tay Nhược Thiền dẫn dắt di chuyển, từng chút một sờ đến một cây kim khâu mảnh dài cắm trên nệm của mình!

Nhược Thiền rút tay về, Quần Thanh bèn lấy kim xuống. Nếu Nhược Thiền không nhắc nhở nàng, chỉ cần lật người, kim sẽ cắt vào da thịt nàng. Nghĩ đến đây, cái lạnh của cây kim từ đầu ngón tay lan đến tận tim.

Cây kim dài mảnh lạnh lẽo được Quần Thanh đùa nghịch trong tay. Nàng không sợ thứ sắc nhọn này, thuở nhỏ nương nàng luôn ép nàng luyện thêu vá, nó đã đồng hành với nàng trong suốt nhiều năm.

Nàng đã nhiều ngày chưa luyện võ, không biết đã mất độ chính xác hay chưa. Nghĩ vậy, Quần Thanh nhìn cây kim trong tay, tích một chút lực, ném cây kim vào bóng tối.

Ấm trà đặt trên kệ "bùng" một tiếng vỡ tung.

Mảnh vỡ mang theo nước lạnh đổ xuống ào ạt, tạt ướt cả người A Mạnh, nàng ta thét lên ngồi dậy, vỗ vỗ người, mặt mày biến sắc nhìn về phía A Khương: "Sao ngươi không đóng cửa sổ, gió thổi ấm trà rơi vỡ rồi!"

A Khương nói: "Là ta không đóng hay ngươi không đóng?"

"Chắc chắn là ngươi quên đóng, ôi, sao mà xui xẻo thế này..."

Hai người vừa giận vừa sợ, vội vàng nhặt mảnh vỡ, áo quần chăn nệm đều ướt sũng, thấy không thể ngủ yên ổn được nữa. Trong lòng họ có quỷ, lại thấy quái dị, nhưng nhìn qua Nhược Thiền, Quần Thanh nằm ngay ngắn, nàng nằm xa như thế, người lại quấn áo ngoài, cuộn thành một cái kén tằm an yên.

"Thật quái lạ!" A Mạnh than phiền, "Mi mắt ta cứ giật liên hồi."

Quần Thanh đã ngủ say từ lâu. Hai tảng đá lớn trong lòng là phục quốc và công chúa đã được trút xuống, nàng đã nhiều năm không được ngủ ngon như vậy.

Cơm trong cung của Trịnh Lương đệ cũng ngon: Tuy Lý Huyền không thích vị lương đệ này, nhưng về khoản ăn uống thì chưa từng bạc đãi nàng ta, cơm nóng, thịt cá, thịt dê, măng tươi ngày nào cũng được đưa đến. Tay nghề của Lưu ti thiện quả nhiên xuất chúng như trong lời đồn, có thể biến những thực phẩm này thành các món ăn đa dạng.

Ánh mắt khinh bỉ của A Mạnh và A Khương không thể cản trở được cảm giác thèm ăn đang dần tốt lên của Quần Thanh: "Quả nhiên là người từ Dịch Đình đến, như chưa từng được ăn no vậy."