"Nàng đi thì có ích gì?" A gia nghẹn ngào: "Bên ngoài đồn rằng, Trưởng công chúa đã băng hà rồi, cả Đại Vương cũng băng hà!"
Thời Ngọc Minh và Quần Thanh đều đứng chết lặng tại chỗ.
Xương Bình trưởng công chúa Dương Nghi, là một nữ nhân vô quyết liệt đến tột độ.
Hoàng đế Sở quốc đắm chìm trong tu đạo, bà ấy dùng thân phận Trưởng công chúa chống đỡ triều chính; không thể chấp nhận sự phản bội của phò mã, không chịu để ấu tử của mình trở thành con rối trong tay người khác, bà ấy nhân lúc sơ hở đã tàn nhẫn phóng hỏa, thiêu chết Đại Vương trong nhà củi, rồi nhảy vào dòng sông cuộn chảy.
Nếu lời đồn là thật, Xương Bình Trưởng công chúa đã mất, còn khiến quân bài trong tay Lý gia tiêu tan, Chu Anh nếu đi giúp bà ấy, ắt cũng lành ít dữ nhiều.
Thời Ngọc Minh và Quần Thanh đều là thiếu niên, nào đã từng trải qua binh biến, thanh kiếm của Thời Ngọc Minh rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Quần Thanh ngồi thẫn thờ trong phòng thêu vắng bóng mẫu thân. Phòng thêu trống vắng, nàng nhìn thấy dải buộc tóc thêu hình con thỏ ôm trái đào tiên mà mẫu thân thêu dở trên án thư, là để mừng sinh thần mười sáu tuổi của nàng, lòng đau như thắt.
Nàng không thể tin rằng mình đã mất mẫu thân, càng không thể chấp nhận, mẫu thân lại không để lại một lời nào cho họ.
Vì thế, trong tiếng khóc nấc của Thời Ngọc Minh, Quần Thanh bắt đầu không tin vận xui rủi này mà lục tìm trong phòng thêu. Căn phòng thêu này ngày thường chỉ có Chu Anh và nàng sử dụng, hai mẹ con thường nói chuyện riêng trong đó, a gia và Thời Ngọc Minh đều không hay biết.
Nàng lật tung cả căn phòng, quả nhiên tìm được túi thơm đầu dê ấy, cùng với vật mẫu thân để lại cho nàng trong túi thơm.
—– Độc hoàn "Tương Tư Dẫn".
Chúng được bọc trong lớp keo vảy rắn, lại được niêm phong trong bình nước, nhìn như hai con mắt mèo vàng óng, nép vào nhau.
Còn có tờ giấy, trên có nét chữ vội vã của Chu Anh: "Lục nương, ta ý đã quyết, không cần tìm kiếm. Dược hộ thân để lại cho con, độc đến tột cùng, không thuốc nào giải được. Hàn Hương hoàn có thể trấn áp, Hoàng Hương thảo, Mê Điệt Hương có thể giảm nhẹ. Vỏ keo tan trong vàng, khí độc sẽ phát tán khi tiếp xúc với nước, không phải vạn bất đắc dĩ, đừng lấy ra dùng."
Phía dưới, chính là chuỗi triệu chứng trúng độc mà nàng đã nói với Lục Hoa Đình...
...
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Quần Thanh chợt cảm thấy dưới chân có dị động.
Dưới chân nàng đang đè một túi hành lý, trong túi, chính là cất giấu chất "độc đến tột cùng" này. Theo lời dặn của mẫu thân, cho dù chỉ làm rách vỏ keo, cũng rất nguy hiểm.
Bởi vậy thân thể Quần Thanh căng thẳng, lập tức bật dậy, dọa cho ba người đang vây quanh nàng ngã ngồi xuống đất.
Túi hành lý nửa mở rơi xuống đất, ánh nến le lói rọi ba khuôn mặt hoảng hốt.
Gương mặt trắng ngần của Quần Thanh còn vương nước mắt, ánh mắt lại lạnh lẽo tột cùng.
A Khương bị thần sắc ấy làm kinh hãi, đẩy túi hành lý ra: "Chúng ta chẳng làm gì cả, mấy thứ rách nát này ai thèm? Ngươi ngày đêm đặt túi này bên mình, canh giữ nghiêm ngặt như thế, Lãm Nguyệt tỷ tỷ sai chúng ta kiểm tra, xem ngươi có trộm đồ trong tiểu các rồi giấu trong túi không!" Nàng ta vừa nói, vừa vội nhét phong thư vào trong túi đồ.
Quần Thanh kiểm tra đồ đạc của mình vẫn còn đầy đủ, có thể thấy vừa mới lật xem, không nói không rằng buộc túi đồ lại.
"Ngươi bày cái mặt lạnh đó cho ai xem?" A Mạnh không khỏi tức giận vì mình lại tỏ ra yếu thế trước một cung nữ Dịch Đình nhỏ nhoi, hai tay giật lấy túi đồ, "Chúng ta ai mà chẳng bị lục soát, chỉ có mình ngươi phá lệ, đưa đây, hôm nay nhất định phải lục soát!"
Quần Thanh đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng ta, đẩy nàng ta ngã ngửa ra sau, A Mạnh không hề phòng bị, gáy đập xuống đất kêu "cộp" một tiếng.