Được sự cho phép của Lý Thái Tổ, Thái Uý đứng lên nhìn Mạc Đỉnh Chi nói: "Lần trước vì nể tình Chiêu Thánh cầu tình bản Thái Uý không hỏi tội Trần Cảnh cũng tha mạng cho Lê Tần, các ngươi càng không biết điều lại dám đến đòi người, coi bản Thái Uý là chết hay sao?"
Mạc Đỉnh Chi chấp tay không dám nhận: "Thái Uý, Lão Tổ nhà chúng ta thật sự không có ý định khinh thường công chúa, Lão Tổ xa ở trấn nhỏ nhiều năm tỵ thế không ra, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi Lão Tổ cũng không thể toàn quyền quyết định, cũng hiểu rõ cách làm của Thái Sư, Thái Tổ, Thái Tông là sai nên mới cử thần đến đây chân thành xin lỗi, cũng muốn bù đắp cho công chúa.
Hơn nữa, hưu thư của Lý Huệ Tông Lão Tổ cũng đã thay mặt nhà Trần chấp nhận, dù gì cũng là quốc mẫu bị người mắng thẳng mặt bất trung, bất nghĩa, bất nhân cũng đã không còn mặt mũi gặp người.
Bệ hạ, Thái úy, Lão Tổ cũng đã viết thư khiển trách phu nhân, bắt bà ấy đóng cửa tư quá, không cho bước nữa bước ra khỏi viện, đã bị nhốt trong phủ Thái Sư ăn năn sám hối."
Mạc Đỉnh Chi nhìn sắc mặt của Thái Tổ và Thái úy dịu hơn một chút rồi mới tiếp tục nói: "Lão Tổ nhà chúng ta từ lâu đã không can thiệp vào việc triều chính, nhưng chuyện lần này đã tự mình mặt khiển trách Tam Thái, bắt bọn họ viết cáo lỗi 3000 chữ, đợi khi họ viết xong sẽ sai người đưa đến tay của công chúa.
Lão Tổ có nói thân là đấng nam nhi lại bắt nạt một cô nương yếu đuối tay trói gà không chặt là lỗi của bọn họ, dù mất mặt cũng phải xin lỗi.
Nhưng cũng mong công chúa nghĩ đến tình cảm Phu thê của Lê Phụ Trần, tình cảm mẫu tử với thế tử, công chúa, mà có thể trở về, tất nhiên Lão Tổ biết công chúa không vui nên người muốn ra ngoài giải sầu. Chỉ là khi nào tâm tình trời trong trăng sáng thì nhớ đến ở Phủ Thiên Trường vẫn có tổ ấm đợi người trở về."
Lý Chiêu Hoàng đứng ở phía sau bức bình phong nghe được từng câu từng chữ, nói không hận là giả nhưng ngần ấy năm nàng cũng đã buông bỏ. Nhưng không thể không nói cảm giác được người chống lưng, quan tâm thật sự rất tuyệt. Lý Chiêu Hoàng cũng đã không nhớ ngoài Lê Tần và Lê Trịnh, Lê Tông thì đã bao lâu không có cảm nhận được sự yêu thương hết lòng, không màng tất cả sẵn sàng đứng ra che chở nàng như thế này.
Nguyên phi Ỷ Lan đưa khăn tay cho Chiêu Hoàng: "Công chúa, bây giờ có Thái Tổ có cả nhà Lý đứng phía sau, công chúa thích thì làm không thích thì từ chối không cần quan tâm đến bọn họ. Mọi việc đã có Thái Tổ lo, ngươi cũng yên tâm ta thấy Lão Tổ họ Trần cũng là người biết lý lẽ, Mạc Đỉnh Chi dám đỉnh đạc nói ra những lời này thì 10 phần là ý của Lão Tổ, người cứ yên tâm ở lại Thăng Long du sơn ngoạn thủy, giang sơn nhà Lý lớn như vậy mười năm, hai mươi năm hay năm mươi năm cũng sẽ không chán, nếu nhớ bọn nhỏ thì gửi tin cho bọn chúng tiến đến làm bạn.
Yên tâm, Thái Tổ chỉ muốn lấy lại công bằng cho ngươi cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên các con của ngươi, dù sao trong người bọn chúng cũng mang dòng máu nhà họ Lý."
Lý Chiêu Hoàng thi lễ: "Cảm tạ Nguyên Phi Nương Nương đã chăm sóc cho Chiêu Hoàng mấy ngày nay."
Nguyên phi đỡ nàng: "Đều là người nhà không cần khách sáo."
Mạc Đỉnh Chi tốn nước miếng hơn 3 tiếng đồng hồ, lễ vật được để lại nhưng người cũng bị đá đít ra khỏi Thăng Long, ngay cả mặt của công chúa cũng chưa được thấy một lần.
Trước khi tới đây, Mạc Đỉnh Chi cũng biết nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành, Nếu không phải nhà hậu Lê, Lê Trung Hưng và nhà Tây Sơn xuất hiện thì mối thù giữa nhà Lý và nhà Trần cũng không dễ nói chuyện đến như vậy, chuyện binh đao chắc chắn là không thể tránh khỏi.
Nhưng may mắn Thái Tổ lập quốc của mỗi triều đại đều là lòng dạ rộng lớn, biết hiện tại Đại Việt tại Ma giới không thể đại loạn nên tất cả đều dùng biện pháp hòa bình nhất có thể mà giải quyết thù hận, tránh cho việc chơi cò đánh nhau Ngư Ông đắc lợi.
*Phủ Thiên Trường, tại nhà của Thiếu Sư Lê Phụ Trần.
Lê Tần ngồi bệt trên bậc tam cách ngó về phương xa.
Ứng Thụy và Thiên Thành công chúa khi nhận được tin đã nhanh chóng tiến đến, thấy phụ thân như vậy không tránh được sót xa.
"Đại ca, phụ thân đã như vậy từ bao giờ?"
Lê Trịnh: "Từ lúc mẫu thân đi đến nay, trừ ngủ nghỉ, ăn cơm ngày nào cũng ngồi đó.
Nếu không phải Lê Tông khuyên bảo không khéo sẽ có hòn vọng thê sẽ xuất hiện trước cửa phủ Thiếu Sư bị người nhìn ngắm. "
Ứng Thụy lắc đầu: "Phụ thân thật là, các ngươi cũng không khuyên nhủ."
Lê Tông đi đến: "Khuyên nhủ, trên đời này còn có người có thể khuyên phụ thân sao, ngoài mẫu thân ra ta chưa thấy có người thứ hai xuất hiện.
Nhị tỷ, Nguyệt ca ( tên húy của Hưng Đạo Đại Vương) đã biết chuyện này chưa?"
Thiên Thành gật đầu: "Đã biết, đang gấp trở về, công công nhà ta (cha chồng Trần Liễu) đang muốn đốt pháo ăn mừng, nếu không phải bị người khuyên nhủ có lẽ Thái Tông bệ hạ sẽ không màn thương thế mà đến đánh thêm một trận nữa."
Lê Trịnh lắc đầu: "Đều là chuyện gì thế này? Không thể để người khác yên ổn hay sao?"
Có người vào bẩm báo là Thánh Tông đến, mọi người cúi người vái chào chỉ có Lê Tần không quan tâm, cũng không nhìn Thánh Tông một cái liếc mắt nào.
Thánh Tông hỏi Thiên Thành công chúa: "Ngoại mẫu (bà ngoại) linh hồn của ngoại tổ phụ đã đi theo ngoại tổ mẫu rồi sao?"
Thiên Thành công chúa dùng ánh mắt khiển trách Thánh Tông: "Ngươi còn có tâm tình trêu chọc ngoại tổ phụ của ngươi?"
Thánh Tông cười ha ha: "Ngoại mẫu ngài yên tâm Lão Tổ đã phái Mạc Đỉnh Chi đến Đại Thành Thăng Long giải hòa với Lý Thái Tổ rồi, chắc sẽ sớm có kết quả thôi."
Lê Tần nghe thế nắm lấy tay Thánh Tông: "Ngươi nói cái gì? Lão Tổ ra mặt là thật sao."
Thánh Tông gật đầu: "Thật, là thật. Ngoại tổ phụ ngài yên tâm Tại ăn nói của Mạc Đỉnh Chi người cũng đã biết, chắc chắn ngoại tổ mẫu sẽ trở về."
Nói xong quay sang Thiên Thành công chúa nói: "Điều mà ngoại mẫu nên quan tâm lúc này là ngoại phụ đừng cho ông ấy trở về, Lão Tổ đã hạ chỉ bắt Tam Thái, Thái Tổ, Thái Sư và Thái Tông của chúng ta viết cáo lỗi ba nghìn chữ với ngoại tổ mẫu.
Còn cấm túc Linh Từ Quốc Mẫu trong phủ khi nào ngoại tổ mẫu hết giận mới được thả ra.
Còn nữa An Sinh Vương và Thái Tổ tuổi lớn mà người không lớn, không làm gương tốt cho mọi người nên bị quỳ ở từ đường họ Trần chép phạt gia quy 100 lần, trước mặt tổ tiên sám hối, chép không xong không được đứng lên.
Hơn nữa, hơn nữa đến ngày tế tổ sẽ dâng bản chép trình lên liệt tổ liệt tông."
Mọi người hít một hơi khí lạnh, Lão Tổ lần này là giận thật rồi. Tự hạ chiếu chỉ trách phạt mọi người.
Lần tế tổ này, mặt mũi mất hết, ai cũng biết Lão Tổ là người ngay thẳng nói một không hai, trong mắt không chấp nhận được hạt cát.
Lần này, bị nhà Lý tính kế cướp lại con gái Thái Tổ và An Sinh Vương không những không ngăn cản lại vì tư thù mà đánh nhau, nếu không phải niệm tình mặt mũi của bọn họ thì đã không nhẹ phạt như vậy.
Lê Trịnh hỏi: "Còn Thái Sư thì sao?"
Thánh Tông: "Có lẽ đã phạt Linh Từ Quốc Mẫu nên Thái Sư tránh được một kiếp, không có nhắc đến."
Thánh Tông nói tiếp: "Lần này thật sự là mất hết mặt mũi, Thiên Trường có biết bao danh tướng lại không dám ra tay cản trở, chỉ có Quốc Toản dám đứng ra. Giờ thì hay rồi, Lão Tổ trách phạt tội liên đới cả đám lần tế tổ lần này đừng hòng được yên ổn.
Tất cả chúng ta ai cũng không thoát được, tử cầu nhiều phúc đi."
Lê Tông nhăn mặt: "Ai dám cản, người đến là ai là Thái Uý Lý Thường Kiệt đại danh đỉnh đỉnh, thủy thần sông Như Nguyệt, sát thần thành Ung Châu, Khâm châu.
Một kiếm vụt ngang đầu có thể lìa khỏi cổ, danh hiệu sát thần Ngô Tuấn hậu duệ Ngô Vương Ngô Quyền đâu phải để trưng."
Thánh Tông sao không biết nhưng người ta kéo quân đến sát cửa nhà, mà mình chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn cái cảm giác đó như một bún máu nghẹn ở trong ngực. Phun ra Không được nuốt xuống không xong.
Dù cho ông ngoại Hưng Đạo Đại vương gặp mặt Thái úy cũng phải cung kính ba phần, huống chi là hạng con cháu như hắn.