Có Chống Lưng Cục Cưng Làm Trời Làm Đất Tại Ma Giới

Chương 15

Thánh Tông thở dài: "Xem như lần này bị Lão Tổ trị tội không oan chút nào, nhưng ta thật không cam lòng."

Mọi người nhìn nhau ai cũng thở dài, biết làm sao đây Dù không cam lòng cũng phải nuốt xuống cục tức này.

Lê Tần tiếp tục ngồi trên bậc tam cấp ngóng về phương xa.

"Không biết Chiêu Chiêu có ăn uống đầy đủ hay không? Buổi tối ngủ có ngon hay không? Có bị người khác bắt nạt hay không? Có bị Đàm Thái hậu gây khó dễ hay không?"

Mọi người nghe lời nói của Lê Phụ Trần lại tiếp tục thở dài.

Thánh Tông nói thầm trong lòng: Ngài lo lắng như thế sao không chạy đến Thăng Long cướp người, dù sao ngài cũng là phu quân của Chiêu Thánh công chúa, dù nhà Lý có hận thế nào cũng không thể gậy đánh uyên ương đi.

Hôm đó, yêu hận tình thù giữa hai nhà Lý và Trần thổi quét toàn bộ Tam Giới.

Mọi người say sưa nói về bốn nhân vật chính trong câu chuyện: Thái Tông Trần Cảnh, An Sinh Vương Trần Liệu, Thuận Thiên công chúa, Chiêu Thánh công chúa. Còn hai nhân vật phản diện không thể thiếu là Thái Tổ Trần Thừa và Thái Sư Trần Thủ Độ.

Ngoài ra, Đàm thái hậu, Lý Huệ Tông, Linh Từ Quốc Mẫu cũng không thiếu bị chỉ trích, lão tổ ở Minh Huyền trấn biết được việc này chỉ cười lạnh "đáng đời"một tiếng.

Ông Không sợ người đời nói nhà Trần soán ngôi nhà Lý, không sợ bị chỉ trích là người không từ thủ đoạn nhưng ông lại ghét nhất kiểu vắt chanh bỏ vỏ, cả đám đàn ông đường đường là đại nam nhi thân cao tám thước (cao 1m8) lại đi khi dễ hai cô nương yếu đuối tay trói gà không chặt, không nơi nương tựa, thân là một người cha có nữ nhi (Linh Từ Quốc Mẫu), với nữ nhi ông yêu thương hết mực, dù năm xưa có công cứu giá, phú quý hưởng không hết nhưng ông cũng không hề nạp thϊếp, không để nữ nhi Nhị Nương chịu người khi dễ.

Trước khi mất cũng giao phó hạnh phúc của nữ nhi cho hai nhi tử, ông tin dưới sự che chở của Tự Khánh và Trần Thừa Nhị Nương sẽ có cuộc sống hạnh phúc.

Sau này đến Ma Giới, biết được Trần Thừa và Trần Thủ Độ âm mưu soán ngôi của Lý Chiêu Hoàng nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Nhị Nương bị Đàm Thái hậu hãm hại hết lần này đến lần khác ông đành mắt nhắm mắt mở xem như là không thấy.

Nguyện ở Minh Huyền trấn không hỏi chuyện triều chính, cũng là vì biết bản tính cá nhân không chấp nhận việc phản bội của con trai và con gái. Nhưng chuyện cũng đã làm bây giờ cũng không thể nói ai đúng ai sai, con cũng đã lớn, chim đã cứng cánh ông cũng không thể làm bọn chúng mất mặt mũi với thuộc hạ.

Nhưng bây giờ, Thái Tổ của người ta đã đánh đến trước mặt rồi, người làm cha như ông mà không tỏ thái độ thì còn sẽ bị người đời khinh khi đến nhường nào, thôi con làm sai là lỗi của cha, đến lúc tế tổ cứ để ông tạ lỗi với liệt tổ liệt tông.

(Trần Lý là Nguyên Tổ nhà Trần. Người có công cứu giá Lý Cao Tông và đưa Lý Huệ Tông lên ngôi.

Cha của Trần Thừa, Trần Tự Khánh và Linh Từ Quốc Mẫu Trần Thị Dung, cha vợ của Lý Huệ Tông "chồng trước của Linh Từ Quốc Mẫu", Trần Thủ Độ "chồng sau của Linh Từ Quốc Mẫu".

Ông nội của Thái Tông Trần Cảnh, An Sinh Vương Trần Liễu.

Ông nội chồng của Thuận Thiên công chúa và Chiêu Thánh công chúa.

Nói chung ông nội Trần Lý là boss nhà Trần, bá nhất phó bản).

Hôm nay, ông nội Trần không bày quán buôn bán, cả hai ông cháu đã hẹn hôm nay phải đi dạo một vòng quanh trấn. Phải tiêu hết số linh thạch mà Trần Linh đã kiếm được từ Chu Bá Khiêm.Vì không buôn bán nên cả hai thức trễ hơn thường ngày, buổi sáng ông nội Trần hấp một nồi bánh bao nóng hỏi với rau má sữa, Trần Lính vui tích mắt hai tay hai cái bánh bao, ly rau má sữa đã được làm lạnh.

Trần Linh hạnh phúc đung đưa hai chân ăn bữa sáng, nhưng hôm nay ông trời không chìu lòng ai cả khi đang ăn lại có người đến thăm.

"Thơm quá, là bánh bao thịt xá xíu sao?"

Đi vào trong sân là hai người đàn ông, người lớn là một đàn ông trung niên thân cao hơn 1m9, độ khoảng hơn 40 tuổi, thân mặc võ phục, mày rậm mắt kiếm, hai mắt có thần chứng tỏ là con nhà võ.

Theo sau là thanh niên khoảng 20 tuổi, thân cao không kém là bao, khuôn mặt tuấn tú có năm phần giống với người trung niên kia nhưng nụ cười toả nắng, cho người khác cảm giác thân thiện hơn nhiều.

Cả hai ngồi xuống bàn, người đàn ông trung niên không kiêng dè thò tay lấy bánh, ông nội Trần tức giận đánh vào tay hắn.

"Làm gì?" Người đàn ông trung niên cũng không gục tay lại, chịu đau vài cái nhanh tay lấy bốn cái bánh bao, rồi đưa một cái cho chàng thanh niên ngồi kế bên.

Ông nội Trần thấy thế càng tức giận, một cái tát đánh vào đầu người đàn ông.

"Ngay cả đồ ăn của con ngươi mà cũng giành."

Ông nội Trần lấy thêm một cái bánh bao đưa cho chàng thanh niên, người đàn ông không tức giận chỉ cười hắc hắc.

"Vẫn là đồ ăn do phụ thân làm ngon nhất."

Trần Linh tò mò nhìn hai người, ông nội Trần bảo hắn mau ăn. Trần Linh còn nhỏ nên hai cái bánh bao chỉ lớn hơn nắm tay của hắn một tí, cắn ba bốn cái đã hết.

Thấy Trần Linh ăn xong, ông nội Trần uống hớp trà, rồi chỉ vào người đàn ông: "Tên ngốc này là phụ thân của con Trần Tự Khánh.

Còn đây là đại ca của con Trần Hải."

Trần Linh nghe thế kinh ngạc há to miệng, sao... Lại xuất hiện phụ thân và đại ca thế này, không phải trong trí nhớ nói hắn là cô nhi được ông nội Trần nhặt về hay sao?

Trần Tự Khánh nghe thấy mình có thêm một đứa con trai thì mắc nghẹn bánh bao đang ăn trong miệng, hắn khó khăn đấm vào ngực vài cái, vội cầm ly trà trên bàn uống ừng ực mới có thể cứu hắn thoát khỏi cái chết.

Trần Tự Khánh hoang mang: "Nhi tử? Phụ.. phụ.. thân người đừng giỡn. Ta có mấy người con ta không biết sao... Sao giờ lại xuất hiện thêm?"

Trần Hải cũng há to miệng đầy kinh ngạc, chỉ đi một chuyến ra ngoài với phụ thân vừa trở về đã có được một đệ đệ miễn phí.

Ông nội Trần lại chỉ vào Trần Linh: "Đây là Trần Linh, năm nay năm tuổi."

Trần Tự Khánh: "Trần Linh? Linh...là cá... Cá gì cơ?...?"

Ông nội Trần tức giận lại đánh vào đầu Trần Tự Khánh một cái: "Là Trần Linh, không phải cá. Gọi A Linh là được."

Trần Tự Khánh từ hoang mang bổng nhảy dựng lên... Ôm lấy Trần Linh hôn vào mặt hắn tới tấp, làm Trần Linh hoảng sợ không thôi.

Trần Tự Khánh: "A Linh, con chính là A Linh, bảo bối cuối cùng phụ thân cũng gặp được con... Ngoan, A Linh ngoan mau gọi phụ thân."

Trần Linh còn nhỏ sao né tránh được sức lực của Trần Tự Khánh, chỉ có thể vươn tay cầu cứu ông nội Trần, ông nội Trần chỉ cười nhìn hắn bị chà đạp, sao đó là Trần Hải nhìn không được đoạt lấy hắn từ tay Trần Tự Khánh.

"Phụ thân, ngài bình tĩnh đừng làm đệ đệ sợ."

Trần Hải quay sang nhìn Trần Linh nói: "Đệ đệ đừng sợ, phụ thân chỉ quá vui mừng khi nhìn thấy đệ thôi."

Sau một hồi náo loạn, Trần Linh cũng đã hiểu năm xưa người cứu hắn chính là Trần Tự Khánh, nhưng vì có việc trên người không thể không rời đi nên giao hắn lại cho ông nội Trần chăm sóc.

Một lần đi là hơn bốn năm, đến bây giờ mới có thể trở lại vì lâu quá không gặp mặt nên nhất thời quên mất.

Trần Linh lúc này mới ngoan ngoãn gọi phụ thân và đại ca, tiếng gọi phụ thân làm Trần Tự Khánh vui mừng nhận không được lại hôn vài cái vào mặt hắn, làm Trần Linh chỉ biết núp sau lưng ông nội Trần.

Ông nội Trần ha hả cười: "Nói đi tại sao lại trở về?"

Trần Tự Khánh giả lả cười: "Muốn về thăm phụ thân."

Ông nội Trần mỉa mai: "Ngươi nghĩ ta tin sao?"

Trần Tự Khánh xoa xoa tay nói: "Chuyện Thái úy Lý Thường Kiệt đem quân đến trước thành Thiên Trường đón Chiêu Thánh công chúa trở về đại thành Thăng Long đã truyền khắp Tam Giới.

Ta nghe nói nên chạy đến xem, nhưng chậm một bước khi về đến Thái úy đã rời đi."

Thái úy Lý Thường Kiệt, Chiêu Thánh công chúa không phải như điều mà hắn đang nghĩ trong đầu đi, nhìn ông nội Trần lại nhìn phụ thân mới ra lò tên Trần tự Khánh và đại ca Trần Hải.

Trần linh cảm thấy CPU của mình đang bị cháy nên không thể load kịp thông tin, nơi này không phải là ma giới hay sao? Tại sao lại có Lý Thường Kiệt, Lý Chiêu Hoàng, ông nội Trần chẳng lẽ chính là nguyên tổ hoàng đế của nhà Trần, còn phụ thân Trần Tự Khánh chính là Kiến Quốc Vương của nhà Trần, đại ca Trần Hải là Hiển Đạo Vương.

Kiếp trước Trần Linh Tuy là cô nhi nhưng nhờ có sự giúp đỡ của mạnh thường quân và chính sách của nhà nước nên có thể học đại học, chính là Đại học Nhân Văn thành phố. Là một người con yêu nước nên Trần Linh cũng rất thích tìm hiểu về lịch sử tổ quốc. Những cái tên này không phải chính là những khai quốc công thần đầu tiên của nhà Trần hay sao?

Trần Linh ban đầu cứ nghĩ mình là một nhân vật pháo hôi hay phản diện nào đó trong một quyển tiểu thuyết, bây giờ lại nói cho hắn đã xuyên đến thế giới song song với Đại Việt.

Tất cả thông tin đều làm Trần Linh choáng váng, Trần Hải thấy Trần Linh hoảng hốt nên lo lắng hỏi.

"Sao vậy Trần Linh?"

Trần Linh nhịn không được hỏi: "Đại ca, ngươi chính là Hiển Đạo Vương của nhà Trần?"

Trần Hải vui vẻ: "Đúng vậy, A Linh giỏi quá biết cả chức vị của ta, vậy có biết phụ thân được phong là gì hay không?"

Trần Linh gật đầu: "Biết, là Kiến Quốc Vương do Thái Tông Trần Cảnh truy phong."

Trần Hải kinh ngạc: "Woa, A Linh thật là giỏi quá, gia gia là do ông dạy cho A Linh hay sao?"

Ông nội Trần nghe thấy thế liền đánh một cái vào đầu Trần Hải: "Câm miệng, không nói chuyện không ai nói ngươi câm đâu.

A Linh ngoan không cần để ý đến lời nói của hắn."

Trần Linh nghe Trần Hải hỏi ông nội Trần, thì hắn sợ ông nội Trần phủ nhận rồi bị hỏi ngược lại tại sao hắn biết.

May mắn ông nội Trần không chú ý đến câu hỏi của Trần Hải, làm Trần Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng Trần Linh thở dài quá sớm, một giọng nói vang lên làm hắn sợ hết hồn.

"Tiểu thiếu gia chúng ta lại gặp lại."

Người đến là Mặc thư sinh đã thấy ở Vạn Thư Các.