Có Chống Lưng Cục Cưng Làm Trời Làm Đất Tại Ma Giới

Chương 13

Buổi tối đó, sau khi ăn uống no say ông nội Trần dẫn Trần Linh nằm trên chiếc sạp đặt ngoài sân, hỏi Trần Linh hôm nay có thu hoạch gì.Trần Linh vui vẻ lấy linh thạch là thù lao do Chu Bá Khiêm đưa cho ông nội, cậu ríu rít kể về trải nghiệm ngày hôm nay.

Ông nội Trần ngồi bên cạnh tay sờ sờ đầu Trần Linh mỉm cười tủm tỉm nghe hắn nói, lâu lâu còn ra tiếng phụ họa, Trần Linh thích nhất là cái cảm giác được chia sẻ một ngày của mình với người thân. Trước kia hắn chỉ là cô nhi không được hưởng cảm giác này, nên bây giờ hắn muốn thử một lần mà thử rồi thì nghiện. Cái cảm giác được ông nội yêu thương này làm Trần Linh lưu luyến không thôi, nói đến đoạn gây cấn hắn còn huơ tay múa chân để ông nội dễ hình dung nữa.

Trần Linh hỏi: "Ông nội tại sao ta không có linh lực lại có thể cảm nhận được trứng của hung thú đã bị Huấn Linh thú ăn mất, còn biết được vết rách trên cái ấn vàng đó. Ta như cảm nhận được bọn chúng là sống vậy tùy ý chạy nhảy khắp nơi."

Ông nội Trần: "Đây là thiên phú của con."

Nghe ông nội Trần nói, Trần Linh cái hiểu cái không: "Thiên phú?"

Ông nội Trần giải thích: "Mỗi một người trên đời khi sinh ra đều được ông trời tặng cho một món quà, đó chính là thiên phú. Thiên phú là thế mạnh của bản thân như việc con có thể nhìn thấy quỹ đạo của linh lực, nhưng người khác lại không thấy.

Tùy vào tạo hóa của mỗi người mà có được thiên phú khác nhau, thiên phú cũng có mạnh có yếu, có thể hiện ra sớm cũng có khi mắt mất mấy trăm năm mới biết được thiên phú của mình là gì. Thiên phú cũng là một thước đo dành cho thiên tài, quỷ tài, như việc tu luyện có người thăng cấp rất nhanh có người lại phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể đạt đến, đó là sự khác nhau giữa người có thiên phú và không.

Có những việc con hoàn thành rất dễ dàng, nhưng với người khác thì lại rất khó khăn đó là sự khác nhau giữa thiên phú của người với người.

Thiên phú của con là có thể cảm nhận được linh khí, đây là một lợi thế sẽ giúp ích cho con trong việc tu luyện sau này.

Nhưng giờ là có thiên phú sao như thế nào cũng không thể ỷ lại vào nó, muốn trở nên cường đại hơn thì thiên phú chỉ giúp cho con một phần còn lại đều là do cố gắng. Hơn nữa, chuyện thiên phú của con ngoài Bất Điểm Lâu thì sau này không thể báo cho người khác biết."

Trần Linh nói: "Con biết, khi chưa có năng lực bảo vệ mình không thể để người khác biết mình có năng lực gì, tránh cho người có tâm lợi dụng hay ganh ghét rồi ám hại mình."

Ông nội Trần vui vẻ: "Đúng vậy, người thông minh sẽ không bao giờ để lộ át chủ bài, cũng sẽ không lộ tài trước mặt thiên hạ. A Linh trả lời đúng rồi.

Ngày mai có muốn ăn điểm tâm ở Nhĩ Hà Trai hay không? Coi như phần thưởng cho con đã trả lời đúng."

Trần Linh: "Dạ muốn, nhưng con muốn dùng tiền của con mua, ông nội đổi tinh thạch thành tiền giúp con.

Ông nội muốn ăn gì con trả tiền, con cũng muốn đi mua áo cho ông, áo của ông nội đã cũ hết rồi. Ông nội sau này khi con lớn sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tinh thạch về cho ông nội."

Ông nội Trần cười ha hả: "Ây dô, đúng là cháu ngoan vậy sau này để A Linh nuôi ông nội có được không?"

Trần Linh lớn tiếng trả lời: "Dạ được, ông nội cứ để con."

----

Trong khi Trần Linh và ông nội Trần đang vui vẻ hạnh phúc thì ở Đại Thành Thăng Long, Mạc Đỉnh Chi đang đối diện với lửa giận của Lý Thái Tổ.

Lý Thái Tổ: "Ngươi là do ai cử đến?"

Mạc Đỉnh Chi: "Bẩm thái tổ, thần được Lão Tổ Trần Lý phái đến."

Lý Thái Tổ ngạc nhiên: "Trần Lý?"

Trần Lý là phụ thân của Thái Tổ Trần Thừa, theo vai vế chính là ông nội của Thái Tông Trần Cảnh. Tuy Thần Lý không được truy phong nhưng địa vị của Trần Lý ở nhà Trần là siêu việt, lời nói của ông ấy còn uy phong hơn cả Trần Thừa.

Cả Đại Cồ Việt đến Ma Giới đã mấy trăm năm, hiểu biết về các thế lực khác cũng không ít, chuyện trong quá khứ khi các con cháu lần lượt xuất hiện cũng đã biết được 7, 8 phần.

Nếu là còn ở dương gian thì thù soán ngôi của nhà Trần và nhà Lý không chỉ đơn giản là mâu thuẫn mà là kẻ thù không đội trời chung, không chết không ngừng. Nhưng đây là Ma Giới, các thế lực đã cấm rễ ở đây mấy trăm, nghìn năm bọn họ không thể chỉ vì thù hận cá nhân mà để những kẻ khác làm Ngư Ông đắc lợi.

Từ lúc Chiêu Hoàng đến Ma Giới Lý Thái Tổ cũng đã ngỏ ý muốn đón nàng về nhưng nhiều lần bị Trần Hưng Đạo ngăn cản, Chiêu Hoàng lại cảm thấy chính bản thân đã đánh mất giang sơn nhà Lý, thấy thẹn trong lòng không dám trở về.

Lần này, nhân dịp Trần Hưng Đạo phải trấn giữ phía Tây, Trần Liễu khiêu chiến Trần Cảnh cả hai bị thương nặng, Lý Thái Tổ cho người giữ chân Trần Thừa và Trần Thủ Độ mới có cơ hội đón Chiêu Hoàng trở lại, còn Thuận Thiên hiện tại cũng là hoàng hậu không dễ bắt đi như thế.

Lý Thái Tổ: "Lão ta muốn nói gì?"

Mạc Đỉnh Chi hai tay dâng lên chiếc hộp được khảm đầy đá quý, nói: "Lão Tổ có chút quà nhỏ chúc mừng Chiêu Thánh công chúa trở thành Nguyên Quốc Công Chúa của Đại Thành Thăng Long. Cũng nói trong chuyện này là Thái Sư và Thái Tông bệ hạ có lỗi với công chúa, nhưng khuất tất trong đó lại quá rối ren mong Lý Thái Tổ có thời gian hai bên có thể gặp mặt đàm đạo vài lời."

Lý Thái Tổ: "Đàm đạo vài lời? Hay cho câu đàm đạo vài lời. Là cháu của hắn khinh người quá đáng khi dễ Chiêu Thánh, là nhà Trần các ngươi lòng dạ đen tối âm mưu đoạt vị, rắn chuột một ổ lại còn dám đàm đạo vài lời, gan của hắn cũng không nhỏ chẳng lẽ không sợ ta cho Ngô Tuấn xuất binh."

Mạc Đỉnh Chi: "Thái Tổ bệ hạ, Lão Tổ nhà chúng ta biết trong chuyện này người thiệt thòi nhất là hai vị công chúa, Lão Tổ cũng có ý định bồi thường nhưng lão tổ cũng từng nói, chuyện đau lòng đã xảy ra dù bồi thường như thế nào cũng không đủ bù đắp, Lão Tổ chỉ có thể tận khả năng làm công chúa có thể bớt đau buồn.

Hơn nữa, tại Ma giới này dù nhà Lý hay nhà Trần có mâu thuẫn cũng là việc của chúng ta nên đóng cửa lại nói chuyện, đừng động binh đao làm người khác chê cười.

Đều là con cháu Vua Hùng, vua Thục chảy chung dòng máu của mẹ Âu Cơ và cha Lạc Long Quân, dù Lý hay Trần xét về phương diện huyết thống cũng là anh em một nhà.

Lý Thái Tổ: "Anh em một nhà? Ta mới không dám nhận, có một người anh em như nhà họ Trần các ngươi nhà họ Lý của chúng ta chính là 80 đời đổ mốc, xui xẻo tột cùng.

Còn ngươi nữa, Mạc Đỉnh Chi đừng ở đây mà nói lời dễ nghe, có việc cứ nói thẳng bổn Hoàng không có thời gian lá mặt, lá trái với các ngươi.

Nếu còn nói những lời vô dụng, ta sẽ cho người ném ngươi ra khỏi Đại Thành Thăng Long."

Mạc Đỉnh Chi lau lau mồ hôi trên trán: "Thái Tổ bệ hạ, Lão Tổ có nói dù sao Chiêu Thánh công chúa cũng đã gả cho Lê Phụ Trần Lê Tần, hiện tại người bắt Chiêu Thánh công chúa đi khác nào gậy đánh uyên ương.

Phu thê bọn họ vẫn đang yên ổn ở Thiên Trường, Lê Phụ Trần cũng hết mực yêu thương công chúa, người ta nói thà hủy đi 7 tòa tháp chứ không cắt đứt một đoạn nhân duyên, bệ hạ ngài xem, mong bệ hạ vị tình của Lê Phụ Trần, vì hạnh phúc của công chúa đừng chia rẽ bọn họ."

Lý Thái Tổ cười lạnh: "Nói tới nói lui cũng là muốn bổn Hoàng trả Chiêu Thánh lại cho các ngươi. Ngươi trở về nói với Trần Lý, con cháu nhà Lý không phải không có chỗ dựa để người khác khinh thường như thế, hơn nữa thanh niên tài tuấn ở Đại Thành Thăng Long không thiếu, đừng nói là Lê Phụ Trần chỉ cần ta ra chiếu chỉ người bằng lòng làm phò mã có thể vòng vài vòng quanh Thăng Long. Hắn ta muốn đưa Chiêu Thánh trở, về nằm mơ đi."

Lý Thường Kiệt: "Nếu nhà Trần các ngươi không cần Chiêu Thánh nhưng nhà Lý chúng ta cần, muốn đưa Chiêu Thánh trở về Thiên Trường (tên đại thành nhà Trần đóng đô) hỏi xem kiếm của bản Thái Uý có cho phép hay không?"

Lý Thường Kiệt bội kiếm dắt sau lưng, tay cầm chuôi kiếm hiên ngang đi vào đại điện, đến giữa điện cung kính hành lễ với Lý Thái Tổ.