Có Chống Lưng Cục Cưng Làm Trời Làm Đất Tại Ma Giới

Chương 12

Trong khi Trần Linh vội trở về báo tin vui cho Chu Tử Ngọc cùng Bạch Lâm, thì Mặc thư sinh đã đi tới quán mì của ông nội Trần Lý.Trần Lý thảnh thơi uống trà, thấy Mặc thư sinh đến liền lấy ra một chén trà khác rót đầy trà rồi đẩy chén đến chỗ đối diện.

"Ngồi." Ông nội TrầnL nói.

Mặc thư sinh hai tay đan vào nhau, cúi người cung kính vái lạy. Nhưng đều đáng nói ở đây là không có một ai chú ý đến cảnh tượng này, người đi đường vẫn đi đường, người bán hàng rong vẫn cất tiếng rao to.

Mặc thư sinh nhấp một ngụm trà, sau đó cung kính nói: "Vừa nãy thuộc hạ mới gặp được tiểu thiếu gia và bằng hữu ở Vạn Thư Các, bọn họ đang tra tìm thông tin của Huấn Linh thú."

Ông nội Trần nghe vậy nhướng một bên mày, rồi ồ lên một tiếng.

"Hôm nay, hắn đi đến Bất Điểm Lâu với tiểu tử của lão Chu, có thể Huấn Linh thú từ đó mà ra."

"Lão Chu thật là..." Mặc thư sinh lắc đầu cảm thấy lão Chu thật là tà tâm không dứt, không thể vào được mắt xanh của lão gia nhà mình lại muốn thông qua tiểu thiếu gia. Chẳng lẽ không sợ chọc giận đến lão gia sao?

Ông nội Trần: "Mặc kệ hắn, muốn làm bằng hữu với ai là quyền của A Linh, hắn hiểu rõ trong lòng."

Mặc thư sinh gật đầu, cũng phải là do mình lo lắng mà hồ đồ, lão gia là ai, thiếu gia do chính tay lão gia dạy dỗ sao có thể là người thường.

Ông nội Trần: "Tình hình gần đây như thế nào?"

Mặc thư sinh vội bẩm báo: "Lý Thái Tổ đã cho người đến đón Chiêu Thánh Hoàng Hậu trở về Thăng Long thành, còn phong làm Chiêu Thánh Nguyên Quốc công chúa ban cho thái ấp Phúc Lâm, binh lính 100 vạn.

Thái sư có tâm ngăn cản nhưng Việt Quốc công Thái Uý Lý Thường Kiệt mang theo 15 vạn (150.000) đại quân tiến đến, Hưng Đạo Đại Vương lại đang dẫn quân trấn ở phía tây, trên triều chỉ còn Thế tử Trần Quốc Toản với 10 vạn quân thiên vệ (cấm vệ quân), hơn nữa Thái Tông cảm thấy hổ thẹn nên đã chấp nhận cho công chúa về lại Đại Thành Thăng Long."

Ông nội Trần đặt nhẹ cốc trà xuống bàn: "Chỉ đón Chiêu Hoàng trở về?"

Mặc thư sinh cẩn thận nói: "Thái Uý còn nói... Đợi sau khi dạy dỗ con cháu không nên thân xong sẽ tự tay đến lấy lại của hồi môn của Chiêu Thánh Hoàng Hậu.

Hơn nữa,... Linh Từ Quốc Mẫu phận làm tử tức ( dâu con) trước là bất nghĩa với phu quân, sau bất trung với nhà chồng, lại bất nhân với con trẻ nên Thái Uý nhận lệnh của Thái Tổ thay mặt Lý Huệ Tông đưa hưu thư, từ nay về sau Lý gia không có con dâu nào tên Trần Thị Dung, Đại Việt kiều còn Kiến Gia hoàng hậu."

Mặt của ông nội Trần trầm xuống, áp suất thấp đến nỗi nhiệt độ không khí hạ xuống mấy độ.

"Có nghe sư Vạn Hạnh nói gì không?" Ông nội Trần hỏi.

Mặc thư sinh: "Theo ám bộ điều tra, sư Vạn Hạnh chỉ nói con cháu Thái Tổ dù có sai cũng nên để Thái Tổ quản giáo, người ngoài đừng nên can thiệp quá sâu."

Ông nội Trần cười lạnh: "Can thiệp quá sâu? Chẳng lẽ sư lớn tuổi ù tai nên quên mất nguyên nhân tại sao Đại Việt đổi họ?"

Mặc thư sinh: "Cái này..."

Ông nội Trần: "Thôi, dù sao cũng là do A Cảnh phụ lòng Chiêu Hoàng. Tích Am đến Thăng Long một chuyến trước là thăm hỏi Lý Huệ Tông, sau là thay mặt ta đưa lễ vật này cho Chiêu Hoàng, chúc mừng nàng ấy được phong làm Nguyên Thánh công chúa.

Còn về những nhân vật trong câu chuyện này, cứ nói với Lý Thái Tổ nếu có rảnh ta không ngại đàm đạo vài câu với hắn."

Mặc thư sinh nhìn khuôn mặt bình thản của ông nội Trần cũng không đoán được dụng ý của ông là gì? Nhưng vẫn nhận lấy chiếc hộp khảm đầy đá quý trên bàn đi đến Đại Thành Thăng Long địa bàn của Lý Thái Tổ.

Chỉ là Mặc thư sinh người được phong làm lưỡng quốc trạng nguyên năm xưa vì văn hay chữ tốt, cũng không ngờ với tài văn chương của mình vẫn bị Lý Thái Tổ phun cho thương tích đầy mình khổ không nói nổi.

Mặc thư sinh không họ Mặc, hắn là Mạc Đỉnh Chi nổi tiếng xa gần năm xưa, sau khi đến Ma Giới thì mở ra Vạn Thư Các vì để tránh bị làm phiền nên lấy tên giả là Mặc thư sinh.

Chuyện mâu thuẫn khó có thể điều giải giữa hai nhà Trần, Lý tạm thời Trần Linh chưa biết. Hắn vẫn đang vui vẻ nhìn Chu Tử Ngọc dùng một viên hạ phẩm tinh thạch đút cho Huấn Linh thú, Bạch Lâm thì cầm linh ngọc về Huấn Linh thú đã được sao chép ra một phần nghiên cứu.

Bạch Lâm: "Thật không ngờ con sâu nhìn như bình thường này lại là Huấn Linh thú một trong thập đại kỳ thú (mười con thú kỳ lạ)của Ma Giới chúng ta."

Trần Linh: "Thập đại kỳ thú?"

Bạch Lâm kiên nhẫn giải thích: "Ở trong tam giới có Thập Đại Hung Thú, Thập Đại Thụy Thú, Thập Đại Thần Thú, Thập Đại thánh thú và Thập Đại kỳ thú.

Tất cả đều là những linh thú, ma thú hiếm thấy, có cấp bậc cao số lượng ít."

Trần Linh đã hiểu chính là bảng xếp hạng những loại thú quý hiếm trong sách đỏ bị mọi người thèm muốn.

Chu Tử Ngọc: "Huấn Linh thú là kỳ thú xếp thứ mười."

Hắn như nhớ tới gì đó nhăn mày nhỏ lại: "Không đúng, nếu Huấn Linh thú là kỳ thú xếp thứ 10 thì tại sao phụ thân của ta lại không nhận ra nó?

Chẳng lẽ,... Ta đã biết đây là khảo nghiệm phụ thân dành cho ba chúng ta."

Chu Tử Ngọc vỗ trán ảo não nói, sao hắn lại ngu xuẩn tin vào lời nói vô căn cứ của phụ thân. Thân là giám bảo sư của Bất Điểm Lâu sao có thể không biết về Huấn Linh thú.

Bạch Lâm liếc mắt nhìn Chu Tử Ngọc: "Giờ ngươi mới nhận ra sao?"

Chu Tử Ngọc thở hỗn hển tức giận nói: "Nếu ngươi đã biết ngay từ đầu tại sao không nhắc nhở ta?"

Ánh mắt của Bạch Lâm như nhìn một tên ngốc nhìn Chu Tử Ngọc: "Ngươi muốn ta nhắc nhở?"

Nghe Bạch Lâm nói Chu Tử Ngọc như quả bóng bị xì hơi: "Không cần."

Chu Tử Ngọc cũng chỉ là nói nói mà thôi, nếu Bạch Lâm dám nhắc nhở chắc chắn hắn và Bạch Lâm sẽ đường ai nấy đi.

Hắn thân là người thừa kế của phụ thân nếu không thể nhìn ra dụng ý của phụ thân còn muốn người khác nhắc nhở thì cái danh tiếng thiếu gia của Bất Điểm Lâu này hắn cũng không cần giữ.

Cũng như Bạch Lâm nếu Bạch phụ có thử thách gì cho hắn thì Chu Tử Ngọc cũng chỉ như Bạch Lâm hôm nay cố sức giúp đỡ, thời điểm mấu chốt cho một ít nhắc nhở mà không phải nói hoạch toẹt ra.

Những đứa trẻ có thân phận như Bạch Lâm và Chu Tử Ngọc từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trong nhung lụa đi kèm theo đó là trách nhiệm trên vai.

Nếu muốn trở thành người đứng trên người khác, nắm giữ quyền lực và vận mệnh của bản thân thì phải có bản lĩnh trí tuệ, thực lực hơn người, nếu không chỉ có thể bị gia tộc từ bỏ, cuối cùng bị xem là quân cờ chỉ có chút tác dụng liên hôn đem lại chút lợi ích cho gia tộc.

Mà trước khi bước lên bục cao đó bọn chúng phải trải qua muôn vàn thử thách, tôi luyện. Cũng như lần này, phụ thân có thể nói ra lai lịch của Huấn Linh thú nhưng hắn không nói cũng là muốn xem năng lực của Chu Tử Ngọc đến đâu, cũng muốn xem ánh mắt chọn bạn của Chu Tử Ngọc. Xem ra nhi tử cũng không tệ lắm.

Những người sinh ra trong gia tộc lớn như bọn họ, từ nhỏ đã bị dạy dỗ phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, bằng hữu thật lòng là một điều xa xỉ. Việc chọn bạn mà chơi cũng là một thử thách, không xét về gia thế hay thực lực điều đầu tiên là tính cách, bằng hữu mà bọn họ thật sự cần không phải là vì bạn không tiếc cả mạng sống mà là một người thông minh biết nhắc nhở đúng lúc, biết điểm dừng và khi cần sẽ cho thấy năng lực của bản thân.

Bạch Lâm đánh một cái vào đầu của Chu Tử Ngọc: "Ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau khế ước với nó. Ngươi định đợi tới mùa quýt hay sao?"

Chu Tử Ngọc xoa xoa đầu, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Lâm, sau đó quay lại nhìn Trần Linh nói: "A Linh, Huấn Linh thú này có tác dụng rất lớn đối với ta nên lần này coi như ta nợ hai người các ngươi, ta sẽ chú ý trứng của những lần đấu giá sau, nếu có hung thú cấp cao ta sẽ tặng cho hai người các người như là đáp lễ."

Trần Linh lắc đầu: "Không cần, Huấn Linh thú này vốn dĩ là của ngươi, hôm nay ngươi dẫn ta đến Vạn Thư các còn làm thẻ phụ cho ta là đủ rồi."

Bạch Lâm chỉ kiêu ngạo nói: "Chỉ là một con xếp thứ 10 trong Thập Đại Kỳ Thú bạn thiếu gia mới không hiếm lạ. Nếu muốn tìm khế ước thú bản thiếu gia sẽ tự tìm."

Chu Tử ử Ngọc cũng không kiên trì, chỉ là trong lòng âm thầm nhớ kỹ việc này.

Chu Tử Ngọc lấy từ không gian giới chỉ ra một Thanh đao nhỏ, cắt một đao lên cổ tay trái sao đó trong miệng niệm chú là bí kỷ khế ước của Bất Điểm Lâu.

Một vòng sáng màu vàng xuất hiện dưới chân Chu Tử Ngọc và Huấn Linh thú, các hoa văn trên vòng sáng xoay tròn, Huấn Linh thú gấp gáp bò tới bò lui như đang trốn thứ gì, máu từ cổ tay Chu Tử Ngọc vẫn chảy vào đại trận khế ước dưới chân, đến khi sắc mặt Chu Tử Ngọc trắng bệch thân hình lung lay sắp ngã.

Huấn Linh Thú mới bò vào giữa đại trận, ánh sáng Bao trùm lấy cả hai, Huấn Linh thú bay lên không rồi tiến vào mi tâm (giữa trán) của Chu Tử Ngọc.

Huấn Linh thú biến mất cùng với đại trận khế ước, Bạch Lâm nhanh chóng đỡ lấy Chu Tử Ngọc lấy linh đan bổ máu và thuốc trị thương cho hắn uống. Rất nhanh vết thương trên tay của Chu Tử Ngọc đã khép lại chỉ còn một vệt màu đỏ nhợt nhạt, khuôn mặt cũng hồng hào trở lại.

Trần Linh và Bạch Lâm đỡ hắn ngồi lên ghế, tay của Chu Tử Ngọc bấm pháp quyết, Huấn Linh thú từ mi tâm bay ra trở lại trong cái ổ trước đó tiếp tục ăn tinh thạch.

Trần Linh hỏi: "Khế ước thú phải mất nhiều máu như thế sao?"

Chu Tử Ngọc lắc đầu: "Không phải, đây là bí kỷ của Bất Điểm Lâu bọn ta dùng để khế ước với hung thú.

Khế ước này gọi là hồn khế ,(khế ước linh hồn), một khi hung thú bị hồn khế thì sinh tử không rời với chủ nhân. Nó không chỉ khổ thể phản bội chủ nhân mà còn phải nghe tất cả mệnh lệnh của chủ nhân dù muốn hay không."

Nói trắng ra hồn khế chính là khế ước áp bức với hung thú, khác với khế ước bình đẳng hung thú có thể tự động giải trừ khế ước khi chủ nhân gặp nạn thì hồn khế lại ngược lại.

Hung thú đã kí hồn khế có thể trở thành kẻ thế mạng cho chủ nhân, tất nhiên việc này cũng có phản phệ với chủ nhân nhưng ít ra chủ nhân vẫn giữ được mạng sống khi gặp nguy hiểm.

Không như thế khi chủ nhân chết nó cũng không sống được bao lâu, ngoài ra trong bí kỹ của Bất Điểm Lâu thì hồn khế còn giữ được thần hồn cho chủ nhân nếu gặp bất trắc, chỉ cần thần còn sống chủ nhân vẫn còn cơ hội sống lại. Coi như người học được bí kỹ này có thêm một mạng.