Nhóc Nghe Được Tiếng Lòng Gặp Phải Cha Dượng Xuyên Sách

Chương 31: Bé con đói rồi

Yến Yến chớp chớp mắt, nhìn tay mình rồi lại nhìn ba nhỏ: Haiz, ba nhỏ muốn thì cho ba nhỏ vậy.

Tạ Lạc Thư nhìn Yến Yến, cười vui vẻ.

【Hì hì, bé cưng ngốc nghếch. Còn chưa phản ứng lại.】

Yến Yến bĩu môi: Bé cưng không phải ngốc nghếch. Ba nhỏ mới là ngốc nghếch. Không đúng, là đại ngốc nghếch.

Tạ Lạc Thư dùng móng tay phác họa ra ria mèo. Sau đó, nửa thân trên và nửa thân dưới ghép lại với nhau.

Cuối cùng, cậu cầm chút bột còn lại, nhẹ nhàng xoa dài trên bàn, tạo hình đuôi mèo thon dài.

"Xong rồi." Tạ Lạc Thư nâng mèo con lên. Đây là cậu kiếp trước nhìn thấy trên một nền tảng video ngắn nào đó.

Tuy không có dụng cụ khác, làm ra có chút xấu... nhưng mà...

【Xấu mà đáng yêu ha ha ha, càng nhìn càng thuận mắt.】

Tạ Lạc Thư rất khoan dung với tay nghề của mình. Làm ra được là tốt rồi.

"Bé cưng, đáng yêu không?" Tạ Lạc Thư đưa mèo bột cho Yến Yến xem.

Yến Yến im lặng: Tuy bé cưng chỉ mới ba tuổi, nhưng bé cưng vẫn biết cái gì đáng yêu cái gì không đáng yêu.

Có thể nói một loạt thao tác vừa rồi của Tạ Lạc Thư nhanh như chớp, vừa nhìn kết quả... ừm, thôi vậy.

"Ừm?" Tạ Lạc Thư nhìn mèo bột mình làm, "Không đáng yêu sao? Cũng được mà."

Bà chủ bên cạnh bật cười: "Cậu trai, cậu làm cái gì vậy?"

"Cô đoán xem." Tạ Lạc Thư úp mở.

"Tôi đoán à." Tay bà chủ gói sủi cảo không ngừng, "Nhìn... giống mèo."

"Đoán đúng rồi." Tạ Lạc Thư gật đầu.

【Mình biết mà, mình vẫn là có chút năng khiếu.】

Yến Yến cầm khối bột trong tay: Ồ, ba nhỏ tự luyến quá.

"Ôi chao." Bà chủ lại tỏ vẻ rất bất ngờ, "Thật là mèo à, có chút... độc đáo đó."

"Hả?" Tạ Lạc Thư chớp chớp mắt, xấu hổ cười cười, "Ha ha đúng vậy, tôi học trên mạng."

"Trên mạng toàn là mấy thứ kỳ quái này." Bà chủ cằn nhằn, "Cậu trai lần sau đừng học mấy cái này nữa, học làm cái đẹp mắt ấy."

Tạ Lạc Thư thuận thế gật đầu: "Được, lần sau làm cái đẹp mắt cho bé cưng."

【Thật sự rất xấu sao? Mình rất nghiêm túc đó, cái video đó mình xem đi xem lại mười lần rồi.】

Yến Yến gật đầu: Ừm, xấu xấu.

"Xem ra bé cưng rất mong chờ." Tạ Lạc Thư một lần nữa hiểu lầm ý của Yến Yến, "Bé cưng yên tâm, ba nhỏ lần sau nhất định làm cái vừa đẹp vừa đáng yêu!"

Yến Yến: Ừm... vậy được, bé cưng cứ mong chờ một chút vậy, một chút thôi đó.

"Ọc..." Do kén ăn buổi sáng bé cưng cơ bản không ăn gì, bây giờ đã hơi đói rồi.

Bên phía bà chủ có sự giúp đỡ của Tạ Lạc Thư, sủi cảo vừa vặn cũng gói xong. Sư phụ làm mì cũng đã chuẩn bị xong một phần mì kéo, vào bếp chuẩn bị nước dùng bí truyền độc gia của mình.

"Bé cưng đói rồi?" Tạ Lạc Thư nhớ lúc mình ra ngoài Yến Yến mới xuống, "Buổi sáng chưa ăn no sao?"

Yến Yến ngoan ngoãn gật đầu: Ừm ừm.

"Hửm?" Tạ Lạc Thư nghi hoặc, "Sao lại chưa ăn no? Không ngon sao?"

Yến Yến lần nữa gật đầu: Ừ, bé cưng không thích ăn mấy thứ đó.

【Sao lại vậy nhỉ? Trước kia thấy bé cưng không kiêng ăn gì, tuy kén ăn, nhưng ở nhà hàng ăn cũng rất tốt.】

Yến Yến chọc chọc vào khối bột trong tay: Bởi vì mấy thứ bọn họ cho bé cưng, bé cưng đều không thích ăn. Bọn họ rõ ràng biết bé cưng không thích mà vẫn cho bé cưng. Hư!

Tạ Lạc Thư rửa sạch tay bế Yến Yến lên.

【Xem ra phải nói chuyện cẩn thận với đầu bếp rồi.】

"Bé con đói rồi." Bà chủ bưng một đĩa sủi cảo lên, "Vừa hay, dì nấu sủi cảo cho con."

"Cũng được." Tạ Lạc Thư gật đầu, "Một phần sủi cảo và một tô mì kéo."

"Được rồi." Bà chủ dẫn Tạ Lạc Thư vào trong tiệm, "Ông Lưu, làm một tô mì kéo."

Sư phụ làm mì đã sớm chuẩn bị xong, kinh nghiệm nhiều năm khiến ông rất thuần thục, bốc một nắm chính là lượng cho một tô. Sợi mì nhẹ nhàng tung lên, ông dùng lực vừa phải thả mì vào nồi, chỉ nghe "soạt" một tiếng, sợi mì lập tức chìm vào nước sôi sùng sục.

"Luộc mấy cái của tôi và bé cưng gói là được." Tạ Lạc Thư từ bên cạnh bê một chiếc ghế trẻ em cho Yến Yến ngồi.

Tạ Lạc Thư và Yến Yến gói cũng không nhiều, dù sao giữa chừng Tạ Lạc Thư chạy đi học kéo mì, mà Yến Yến gói một cái xong không biết vì sao lại không chịu gói nữa, phía sau liền chơi bột.

"Được" Bà chủ gật đầu, "Nhưng mà, luộc ra chắc chắn rất nhiều cái sẽ bị hở nhân."

"Không sao không sao." Tạ Lạc Thư không để ý, cậu chỉ là muốn nếm thử sủi cảo tự tay mình gói mà thôi.