"Ối chao, bé con." Bà chủ không ngờ chỉ một lát không để ý, Yến Yến đã tự làm mình thành như vậy, vội vàng lấy khăn sạch lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Yến.
"Xong rồi xong rồi." Sư phụ làm mì không chờ được, "Đến lượt tôi rồi chứ."
"Anh gấp cái gì mà gấp?" Bà chủ liếc nhìn sư phụ làm mì một cái, động tác trên tay lại càng nhanh hơn, "Cậu trai cậu đi học kéo mì với ông Lưu đi."
"Ừm?" Động tác Tạ Lạc Thư khựng lại, "Không cần giúp..."
"Không sao không sao." Bà chủ xua tay, "Chút sủi cảo này, lát nữa tôi gói xong ngay."
"Vậy được." Tạ Lạc Thư nhận lấy khối bột sư phụ làm mì đưa cho, tiện tay chia một khối bột nhỏ cho Yến Yến, "Bé cưng con dùng cái này, nhỏ hơn một chút."
Bé cưng cũng không để ý, đưa tay chọc chọc vào khối bột, mềm mềm. Bởi vì sư phụ làm mì đã nhào trước rồi, cho nên còn hơi ấm.
Bé cưng nổi hứng chơi đùa, khối bột mềm mại, chọc một cái là lõm một lỗ.
Sư phụ làm mì nói: "Tôi đã nhào gần xong rồi, độ này kéo mì là tốt nhất, không quá mềm cũng không quá cứng."
Tạ Lạc Thư học theo động tác của sư phụ làm mì nhào bột, cảm nhận trạng thái của bột.
Sau đó sư phụ làm mì chậm rãi biểu diễn một lượt: "Không được dùng sức mạnh, phải dùng khéo léo..."
Tạ Lạc Thư là lần đầu tiên, may mà có khối bột sư phụ làm mì đã nhào sẵn, lúc đầu không bị đứt, kéo đến phía sau mới đứt.
"Khó quá." Tạ Lạc Thư thở dài, "Sư phụ luyện bao lâu?"
"Tôi?" Sư phụ làm mì vẻ mặt trầm ngâm, "Tôi học hai tháng mới thành nghề. Sư phụ bảo tôi ra ngoài đừng nói là ông ấy dạy."
"Ha." Tạ Lạc Thư khẽ cười, "Sư phụ đã có thể mở tiệm ở đây, tay nghề chắc chắn là rất tốt."
Khu ẩm thực này rất gần trung tâm thành phố, vị trí địa lý ưu việt, hơn nữa là hai năm gần đây mới mở, trước khi khai trương đã đầu tư một khoản tiền lớn để quảng bá.
Giữa chừng cũng đầu tư rất nhiều tiền, mời rất nhiều blogger, bây giờ đã gần trở thành địa điểm mang tính biểu tượng rồi. Cứ đến giờ ăn là người đến nườm nượp, có thể nổi bật trong vô số đối thủ cạnh tranh, hơn nữa còn mở tiệm ở vị trí cổng khu ẩm thực. Chắc chắn là có bản lĩnh thật sự.
"Đó là đương nhiên." Sư phụ làm mì vẻ mặt tự hào nói, "Tuy tay nghề kéo mì này của tôi người khác có thể học được, nhưng nước dùng của tôi chính là bí phương độc gia."
"Vậy sao?" Tạ Lạc Thư nói, "Vậy lát nữa phải nếm thử tay nghề của sư phụ cho kỹ."
"Được!" Sư phụ làm mì sảng khoái đồng ý, "Đảm bảo cậu ăn xong sẽ thích, những loại mì kéo khác đều không lọt vào mắt cậu."
Sư phụ làm mì vừa nói như vậy, Tạ Lạc Thư càng thêm mong đợi.
Kéo mì thất bại rồi, cũng không thử nữa, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho quản gia Lâm.
Tạ Lạc Thư: Quản gia Lâm tôi và Yến Yến buổi trưa ăn cơm ở khu ẩm thực.
Quản gia Lâm: Vâng Tạ tiên sinh, vậy sau mười hai giờ tôi đến đón hai người đi bệnh viện.
Tạ Lạc Thư: Được, cảm ơn.
Yến Yến bên cạnh coi khối bột như đất nặn mà chơi.
Tạ Lạc Thư nghĩ nghĩ, từ chỗ Yến Yến lấy một nửa khối bột.
【Bé ngoan, cho ba nhỏ một chút.】
Yến Yến nhìn khối bột biến mất một nửa:???
Một chút của ba nhỏ và một chút của bé cưng, hình như không giống nhau.
Tạ Lạc Thư cầm khối bột lên, màu của khối bột làm cho ngón tay càng thêm trắng nõn. Ngón tay cậu thon dài mà linh hoạt, khớp xương rõ ràng nhưng không hề thô kệch. Cậu nhào nặn khối bột, chia khối bột thành hai phần. Phần hơi nhỏ làm nửa thân trên, phần còn lại làm nửa thân dưới.
Phần hơi lớn đặt đáy xuống bàn, hai lòng bàn tay xoay tròn nhào ra hình trụ trên nhỏ dưới lớn. Sau đó, cậu tiện tay lấy một chiếc đũa bên cạnh, ấn ra ba đường, hai phần ở giữa chính là chân trước của mèo con, nặn ra lòng bàn chân nhô lên, rồi dùng que gỗ ấn ra hình dạng móng vuốt.
Sau đó, Tạ Lạc Thư cầm phần còn lại, nhào thành hình cầu, que gỗ ở hai bên phần trên chọc ra một chút, sau đó ngón cái và ngón trỏ dùng lực, linh hoạt phác họa ra đường nét tai mèo tròn trịa.
Que gỗ của cậu nhẹ nhàng ấn vào, hai bên khối bột liền thuận theo lõm xuống hai hốc nhỏ, đây là mắt mèo. Giữa còn thiếu một chút bột, Tạ Lạc Thư chọn đúng thời cơ, lúc Yến Yến bị cậu hấp dẫn, bất động nhìn cậu, liền lấy một chút bột từ tay Yến Yến xuống, một phần giữ lại, lấy ra một chút chia thành hai viên nhỏ làm mũi mèo.