Hôm qua thím Chu còn cho Lê Kiến Mộc một chiếc bánh quy.
Lê Kiến Mộc thấy cung Phụ Mẫu của thím Chu ảm đạm nên nhắc khéo một câu, bảo thím về nhà ngay, biết đâu kịp gặp mặt mẹ thím lần cuối.
Lúc đó thím Chu sợ hãi vô cùng, gọi điện về nhà thì người nhà nói không có chuyện gì.
Khiến thím Chu rất giận, sáng nay gặp Lê Kiến Mộc còn lườm cô một cái.
Bây giờ chắc là nhận được điện báo tang từ nhà rồi.
Bên kia, thím Chu nước mắt lưng tròng báo tin mẹ mình qua đời cho chồng.
Chồng thím hoảng hốt, vội xin phép đội trưởng công trình để về nhà ngay.
Đương nhiên đội trưởng công trình đồng ý rồi.
Mọi người nhìn theo hai người dìu nhau rời đi vội vã.
"Ôi, nghe nói lão Chu mồ côi bố mẹ từ bé, hồi nhỏ được mẹ vợ nuôi nấng, giờ bà cụ mất rồi, chắc hai vợ chồng phải đau lòng lắm."
"Đúng vậy, mấy ngày trước ông ấy còn nói với tôi, hai năm nay dành dụm được ít tiền, định đưa mẹ vợ lên thành phố lớn chơi vài hôm, ai ngờ..."
"Đúng rồi, sao tôi nhớ hôm qua có người bảo mẹ vợ ông ấy sắp mất nhỉ?"
Mọi người ngớ ra, nhớ đến chuyện hôm qua, đồng loạt quay sang nhìn Lê Kiến Mộc.
Triệu Cương nuốt nước bọt, ánh mắt phức tạp: "Tiểu Lê?"
Lê Kiến Mộc dừng lại một chút rồi lạnh nhạt nói: “Làm việc đi.”
Mọi người nhìn nhau, vội vàng thu lại cảm giác ớn lạnh vừa nảy sinh, cười nói: “Đúng đúng, làm việc thôi, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng ít nhiều vẫn còn vướng bận.
Trong lúc làm việc, những người này vẫn không ngừng kín đáo quan sát Lê Kiến Mộc.
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Chiều hôm đó, mọi người tan ca lúc đã sáu giờ rưỡi.
Đang định kéo nhau đến chỗ chị Trương ăn cơm thì thấy đội trưởng công trình lão Vương thở dài đi tới.
“Hôm nay mọi người đi ăn ở ngoài đi.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: “Sao vậy, tự dưng lại bảo đi ăn ngoài, đồ ăn bên ngoài vừa đắt lại chẳng no.”
“Đúng đó.”
Lão Vương không để lộ cảm xúc, nhìn lướt qua Lê Kiến Mộc rồi nhanh chóng rời mắt, nói: “Chị Trương bị thương ở tay, phải đưa vào viện, khá nghiêm trọng. Bây giờ làm cơm không kịp nữa, mọi người ra ngoài ăn đi, về tôi thanh toán lại, trong mức hai mươi nghìn đồng.”
Chuyện được hay không thanh toán bây giờ không phải trọng tâm của mọi người.
Điều đáng chú ý là lời của tiểu Lê lại thành sự thật rồi!
Lúc này chẳng ai còn bảo đây chỉ là trùng hợp nữa.
“Được rồi, được rồi, nhìn chằm chằm cô bé làm gì, mau đi ăn cơm đi!”
Lời lão Vương vừa dứt, mọi người vốn đang định làm rộn lập tức tản đi.
Lê Kiến Mộc vừa định đi cùng Triệu Cương thì bị lão Vương gọi lại.
Cô quay đầu, thấy lão Vương vẫy tay.
“Tiểu Lê đến đây cũng được một thời gian rồi nhỉ.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Lão Vương cười nói: “Công trình của chúng ta ít người trẻ tuổi như cháu lắm. Dạo này chú bận, không có thời gian đón tiếp cháu. Hôm nay chú Vương mời, cùng ăn một bữa nhé?”
Triệu Cương vẫn chưa đi, nghe vậy thì nhanh miệng nói: “Ấy dà, anh Vương, tiểu Lê vẫn là con nít, sao dám để anh mời chứ. Tôi mời, tôi với tiểu Lê mời anh mới đúng.”
Lão Vương tặc lưỡi, trừng mắt nhìn Triệu Cương: “Tôi đang nói chuyện với cô Lê, cậu xen vào làm gì, muốn thể hiện mình giỏi à!”