Triệu Cương im bặt.
Lê Kiến Mộc đưa ánh mắt nhìn lão Vương.
Thực ra lão Vương chỉ mới ba mươi lăm tuổi nhưng dáng người thấp bé, lâu năm làm việc ngoài công trình nên làn da thô ráp, tóc thưa thớt, trông như bốn mươi mấy tuổi.
Đôi mắt anh ta sáng, không đυ.c ngầu, gò má tuy cao nhưng hai má đầy đặn. Nhìn tổng thể, anh ta là người có phần tinh ý và lanh lợi.
Tuy nhiên đây không phải kiểu xảo quyệt. Ngược lại anh ta đối xử với cấp dưới rất tốt.
Một người có thể từ vùng quê nghèo bước ra ngoài, lại tìm việc làm cho những lao động trong làng, bản thân cũng không thể nào là người xấu.
Lê Kiến Mộc đoán đại khái rằng anh ta có việc gì đó muốn nhờ cô.
Cô gật đầu: “Nghe theo chú Vương vậy.”
Lão Vương cười ha hả, đập một cái vào người Triệu Cương: “Nhìn người ta quyết đoán chưa, rồi nhìn lại cậu đi, trách gì người ta học đại học danh tiếng, còn cậu là thợ công trình.”
“Thì sao, sinh viên đại học cũng phải gọi em một tiếng anh đấy, đúng không tiểu Lê?” Triệu Cương ưỡn ngực vẻ tự hào.
Lê Kiến Mộc cười: “Đúng, anh Triệu.”
Ba người vừa đi vừa nói cười, hướng ra phía bên ngoài.
Ở gần công trình này không có gì đặc biệt ngon, chỉ có một quán cơm nhỏ của hai vợ chồng, hương vị cũng khá ổn nhưng giá lại hơi cao. Thường thì lão Vương chỉ dám tới đây khi cần chiêu đãi lãnh đạo công trình.
Lê Kiến Mộc thấy anh ta không chỉ mời ăn mà còn đặt cả phòng riêng duy nhất thì hiểu rằng chuyện anh ta nhờ chắc chắn không phải nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, lão Vương đưa thực đơn cho Lê Kiến Mộc chọn trước.
Lê Kiến Mộc không khách sáo, chọn ba món, toàn là món lớn.
Triệu Cương há miệng, nói: "Có phải hơi nhiều không?"
Lão Vương trừng mắt liếc một cái.
"Trẻ con đang tuổi lớn, ba món sao mà nhiều? Hiếm lắm mới ra ngoài ăn một bữa, thêm hai món nữa đi."
Nói rồi, lão Vương gọi thêm hai món.
Sau đó anh ta đưa thực đơn lại cho chủ quán.
Chủ quán đi rồi, Lê Kiến Mộc tự rót cho mình một tách trà.
Trà do chủ quán tặng, lá trà vụn, nước trà chát đắng, cô chỉ nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Lão Vương thấy vậy, nhanh nhảu nói: "Hay gọi thêm đồ uống nhé? Tiểu Lê thích uống nước cam hay Sprite?"
Tiểu Lê ngạc nhiên: "Nước cam gì, Sprite là gì?"
Lão Vương ngẩn ra, bật cười rồi có chút xót xa.
Đứa trẻ mười tám tuổi rồi mà chưa từng uống nước cam hay Sprite, thật đáng thương.
Anh ta vung tay gọi chủ quán mang lên cả hai loại, mỗi loại một chai lớn.
Lê Kiến Mộc cầm cốc nước cam màu vàng cam, cẩn thận uống một ngụm.
Hương vị chua ngọt mát lạnh hòa quyện với từng miếng tép cam nhai được khiến cô lập tức yêu thích.
Thật sự ngon quá.
Cô uống liền mấy ngụm nữa.
Dáng vẻ chỉ chăm chăm vào ly nước khiến lão Vương và Triệu Cương không nhịn được cười.
Lê Kiến Mộc hoàn hồn lại, nhớ tới chuyện chính, ánh mắt nhìn về phía lão Vương.
"Chú Vương có chuyện gì muốn nhờ cháu sao?"
Cô không giỏi vòng vo, có chuyện thì nói thẳng vẫn tốt hơn.
Lão Vương chỉ sững người một giây rồi bật cười: “Quả nhiên tiểu Lê giỏi thật, vừa nghe đã đoán ra ngay.”
Anh ta thở dài, định rút một điếu thuốc nhưng nghĩ đến tuổi của Lê Kiến Mộc thì từ bỏ ý định.