Vừa uống nước vừa đến kiểm tra, Lê Kiến Mộc giật mình khi nhìn thấy số lượng người xem trực tuyến.
Ba nghìn ba trăm tám mươi người?
[Haha, cuối cùng nữ streamer cũng nhớ ra cô ấy đang livestream rồi.]
[Cô gái nhỏ làm việc rất nhanh nhẹn, nhỏ tuổi thế này mà đã biết chịu khó. Thích rồi, thích rồi!]
[Cô gái nhỏ à, hãy chỉnh sửa phần giới thiệu và ảnh đại diện đi, đồng thời chụp một tấm ảnh bìa tại công trường, chắc chắn sẽ rất thu hút người xem đấy.]
[Nói là livestream huyền học nhưng hóa ra là mỹ nữ chuyển gạch, quả nhiên huyền học ghê thật, hahaha!]
[Đợi chút, gương mặt nhỏ nhắn này, chiều cao này, chẳng lẽ chưa thành niên sao? Công trường sử dụng lao động trẻ em bất hợp pháp à?]
[Mịa nó, không lẽ là thật à? Nếu đúng thì tôi không thể không báo cáo được rồi!]
Thấy dòng bình luận bắt đầu chuyển hướng đến chuyện pháp luật, Lê Kiến Mộc vội vàng giải thích: "Tôi không phải chưa thành niên, tôi đã mười..."
Bỗng nhiên màn hình điện thoại lóe sáng.
Màn hình đen ngòm.
Lê Kiến Mộc: "..."
"Tiểu Lê, sao thế?" Triệu Cương thấy vẻ mặt không nói nên lời của cô, bật cười.
Lê Kiến Mộc giơ điện thoại lên, buồn bã nói: "Fan trong phòng livestream nghi ngờ em là trẻ vị thành niên, nói muốn báo cáo công trường thuê lao động trẻ em bất hợp pháp. Em định giải thích nhưng điện thoại hết pin rồi."
Triệu Cương cười ha hả, hoàn toàn bỏ qua trọng tâm: "Hôm qua chẳng phải em còn nói livestream không có ai xem à? Hôm nay lại có fan rồi, em livestream cái gì vậy?"
Lê Kiến Mộc chần chừ: "Chuyển gạch, trộn xi măng?"
Triệu Cương vừa cười vừa gật đầu: "Thế thì không sai rồi, đúng là phong cách của cư dân mạng Trung Quốc."
Lê Kiến Mộc không hiểu.
Lẽ nào chuyển gạch còn hấp dẫn hơn livestream huyền học sao?
Triệu Cương cũng không biết giải thích thế nào nhưng đúng là người ở đất nước xây dựng lớn rất thích xem những thứ này, như livestream đào đất bằng máy xúc cũng thu hút hàng triệu người xem.
"Vậy còn chuyện họ báo cáo..."
"Không sao đâu, chỉ là nói đùa thôi. Hơn nữa em đã đủ mười tám tuổi rồi, sợ gì chứ." Triệu Cương chẳng bận tâm.
Lê Kiến Mộc gật đầu.
"Nhưng mấy ngày này em cũng không cần làm việc nữa, tuần sau là khai giảng rồi phải không, tối nay anh sẽ nói với đội trưởng công trình lão Vương một tiếng để ông ấy tính toán tiền công cho em trước, hai ngày tới em thu xếp đi trường báo danh nhé."
Lê Kiến Mộc tính toán, tuần sau Đại học Bắc Thành khai giảng, bây giờ chỉ còn bốn ngày, mà cần báo danh trước hai ngày, quả thật cần chuẩn bị rồi.
Cô gật đầu, nói đồng ý.
Hai người trò chuyện một lúc, đang định tiếp tục khuân gạch thì bỗng nghe thấy tiếng khóc rất lớn.
Mọi người nhìn về phía đó, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc đồ cồng kềnh, mắt đỏ hoe chạy tới.
"Ông nhà ơi, có chuyện rồi, nhà xảy ra chuyện lớn rồi!"
Vừa nói vừa chạy về phía một người công nhân đang làm việc.
Cả công trường đều quen biết nhau, mọi người lập tức chạy tới hỏi han.
Triệu Cương cũng chạy theo.
Chỉ có ánh mắt Lê Kiến Mộc lóe lên một tia thấu hiểu.
Người phụ nữ trung niên đó chính là thím Chu.
Thím Chu cùng chồng làm việc ở công trường, chỗ ở rất gần với Lê Kiến Mộc, ngày thường đối xử với cô rất tốt.