Kẻ xui xẻo đó sẽ là ai?
---
Tim cô đập nhanh, "thình thịch thình thịch" trong căn phòng yên tĩnh. Nhưng đợi rất lâu, dù tiếng bước chân dừng trước cửa phòng cô, cửa lại mãi không bị gõ.
Đại khái qua khoảng năm sáu giây, thứ ngoài cửa cuối cùng cũng động, lại lần nữa đi về phía sau.
Tinh thần Lục Bội Trữ thả lỏng, chỉ trong chốc lát, cô phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Rõ ràng mới chỉ trôi qua có năm sáu giây, cô lại cảm thấy như cả một thế kỷ dài đằng đẵng.
Rất nhanh cánh cửa căn phòng số 7 đã bị gõ vang.
Cộc... cộc cộc...
Là Đường Tây.
Đường Tây mở cửa, không nhin được thấp giọng chửi một tiếng, anh ta quá xui xẻo! Còn may là trong tay anh ta vẫn còn một viên kẹo.
Anh ta bình tĩnh lại, đến trước cửa căn phòng số 0, nhặt tờ giấy trắng lên, câu hỏi trên đó là: Trong hộp búp bê có mấy cái đầu người?
Hộp búp bê, là cái hòm không mở ra được trong phòng đồ chơi kia!
Đường Tây hối hận, lúc đó dù phải đập thì anh ta cũng nên đập vỡ nó ra, chỉ là lo có điều thứ năm trong quy tắc trò chơi, người chơi không được phá hoại cơ sở vật chất trong cô nhi viện, mới từ bỏ ý nghĩ đập hòm.
Bây giờ nhìn lại, cái hòm có phải là cơ sở vật chất không? Anh ta nên đánh cược một lần mới phải! Nếu cược thắng, hiện tại không chỉ trả lời được câu hỏi này, mà trong tay anh ta còn có hai viên kẹo rồi phải không?
Hai viên kẹo ứng phó với câu hỏi tối mai, anh ta có tỉ lệ có thể sống rất lớn! Nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn.
Anh ta nắm chặt cây bút, tay không nhịn được run rẩy.
Đáp án đến cuối cùng là gì? Anh ta căn bản không biết!
Nhưng thời gian sẽ không chờ đợi anh ta, càng kéo dài, khí tức âm lãnh từ khe cửa căn phòng số 0 đã tràn ra. Thời gian để anh ta suy nghĩ không còn nhiều nữa.
Đường Tây cắn răng, viết xuống một con số: 4.
Anh ta đánh giá dung lượng chứa đồ của cái hòm, có lẽ có thể chứa bốn cái đầu trẻ con. Chỉ có thể đoán mò thôi.
Đáng tiếc, anh ta đoán sai rồi. Cửa phòng số 0 đã mở ra.
Cả người Đường Tây suy sụp, chỉ còn cách rất tiếc nuối ném viên kẹo cuối cùng còn lại trong tay vào bên trong.
Đến lúc này, trò chơi đêm thứ hai đã kết thúc.
Các người chơi mở cửa, bước ra với sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ánh mắt của mọi người đều vô thức tránh nhìn về phía phòng số 2. Nơi đó tỏa ra một mùi máu tanh rất nặng, chỉ cần ngửi thấy thôi cũng đủ khiến người ta buồn nôn.
Phòng số 1 của Tôn Phi Đồng đối diện với phòng số 2, cậu ta chỉ liếc nhìn một cái rồi vội vàng che miệng, chạy nhanh đến góc cầu thang, quỳ xuống không ngừng nôn ọe.
Lục Bội Trữ nhìn bóng lưng cậu ta vội vã rời đi, lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được sự xấu xa của con người.
Để sống sót, ngay cả người yêu "cũ" cũng có thể lợi dụng, vậy còn cô và Lục Nam Phong thì sao? Liệu có phải đến một ngày bọn họ cũng sẽ phản bội lẫn nhau không?
Bên cạnh, Tào Vy hạ mắt xuống, tâm trạng có phần uể oải, “Chúng ta... có phải đều sẽ chết không?”
Câu hỏi này không ai có thể trả lời, nhưng đêm nay là đêm thứ ba, cũng là đêm cuối cùng, chắc chắn sẽ có người chết.
Đường Tây bên cạnh lại lần nữa hít một hơi thật sâu, dũng cảm bước tới và đóng cửa phòng số 2 lại.
Lục Bội Trữ cảm thấy hơi khó hiểu, nghĩ bụng người này cũng thật tốt bụng.
"Chúng ta xuống dưới lầu thảo luận đi." Đường Tây đóng cửa rồi nói với mọi người.
Tầng dưới, bên chiếc bàn dài, Lục Bội Trữ ngồi xuống, mọi người im lặng một lúc lâu, tâm trạng ai nấy đều rất nặng nề.
Cô còn nhớ đêm đầu tiên, chiếc bàn dài này có tám người, giờ chỉ còn lại năm người.
"Để tôi nói vài câu." Đường Tây ngồi thẳng lưng, “Chúng ta vẫn làm như trước, ghi câu hỏi và câu trả lời ra, nhưng lần này tôi hy vọng mọi người không còn giấu giếm nữa. Các bạn cũng thấy đó, đêm nay chúng ta chỉ còn lại năm người, nguy cơ có khả năng chết sẽ cao hơn đêm qua, chúng ta chỉ có thể đoàn kết mới có thể sống sót.”
Những lời này của anh ta tuy hay, nhưng mọi người đều chỉ gật đầu đồng tình ngoài mặt, rồi viết câu hỏi và câu trả lời xuống giấy để tổng hợp.
Tôn Phi Đồng đầu tiên, bị hỏi câu: Trong ao có mấy người? Trả lời: 2 người.
Lục Bội Trữ thứ hai, bị hỏi câu: Trong ao có mấy người? Trả lời: 3 người.
Lục Nam Phong thứ ba, bị hỏi câu: Trong bức tranh có mấy con mắt? Trả lời: 3 con mắt.
Trần Vũ thứ tư, chưa có manh mối.
Tào Vy thứ năm, bị hỏi câu: Trong bức tranh có mấy con mắt? Trả lời: 3 con mắt.
Đường Tây thứ sáu, bị hỏi câu: Trong bức tranh có mấy con mắt? Trả lời: 4 con mắt.
Vu Tú Tú thứ bảy, chưa có manh mối.
Đường Tây thứ tám, bị hỏi câu: Trong hộp búp bê có mấy cái đầu người? Trả lời: 4 cái đầu.
Sau khi xem xong những gì mọi người viết trên giấy, Tôn Phi Đồng tức giận, đứng bật dậy chỉ tay vào Lục Bội Trữ rồi gào lên: "Là cô! Cô làm cái trò quái gì thế!"
Cậu ta vừa hét xong, mọi người đều nhìn về phía cô.
Lục Bội Trữ chưa kịp nói gì, Tào Vy đã không ngần ngại đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi nhớ phía trên cái ao có một dãy năm vòi nước, hai cái nhỏ giọt, ba cái không có nước. Đáp án phải là hai, nhưng cô Lục lại trả lời là ba. Đúng là lạ nhỉ, cô Lục có cần giải thích không?"
Lục Bội Trữ đã đoán trước được tình huống này, cô cũng không có ý định giấu giếm, liền thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, là tôi đã động tay vào đó."
Trong ba vòi nước nhỏ giọt, cô đã nhét bông vào một cái.
"Cô!" Tôn Phi Đồng suýt nữa buột miệng chửi bậy.
Lục Bội Trữ ngắt lời cậu ta: "Nhưng không chỉ mình tôi mới giở thủ đoạn đâu, anh nói đúng không, Đường tiên sinh?"
Đường Tây, người bị kéo ra để che chắn, không hề tỏ ra khó chịu, chỉ cười ngượng ngùng một chút, "Bị phát hiện rồi, cô Lục quả thật rất thông minh."
Lục Nam Phong nói: "Vậy là câu hỏi "Trong bức tranh có mấy con mắt?" đó."
"Đúng vậy, thật sự rất xin lỗi, anh Lục."
Anh ta nói xin lỗi, nhưng giọng điệu lại không hề có chút gì là hối lỗi.
Lục Bội Trữ đã đếm qua bức tranh treo trong phòng vẽ, trong đó có ba con mắt, nhưng Lục Nam Phong trả lời sai, còn Đường Tây lại trả lời đúng với bốn con mắt.
Rõ ràng là Đường Tây và Lục Bội Trữ giống nhau, đều đã giở trò trên câu trả lời đúng.
Tuy nhiên, có một điều mà Lục Bội Trữ cảm thấy rất tò mò, cô hỏi một cách khiêm tốn: "Anh làm sao mà chỉnh sửa được bức tranh vậy, Đường tiên sinh?"
Chẳng lẽ Đường Tây là một họa sĩ tài ba? Nhưng nếu vậy thì cũng không thể trong thời gian ngắn mà chỉnh sửa bức tranh đến mức không ai nhận ra được sự khác biệt, chỉ riêng sự khác nhau giữa sơn cũ và sơn mới đã rất khó để giấu giếm.
Đường Tây nghe xong không vội trả lời thắc mắc của Lục Bội Trữ, mà lại hỏi: "Cô Lục là người mới phải không?"
Lục Bội Trữ nhướng mày, cô giả vờ không giống sao?
Đường Tây lại nói tiếp: "Trong Thế giới Bên Trong này, mỗi khi người chơi hoàn thành một trò chơi sinh tồn chạy trốn, sau khi trò chơi kết thúc, họ sẽ nhận được một chiếc chìa khóa với màu sắc ngẫu nhiên. Khi thu thập đủ sáu chiếc chìa khóa màu trắng, xanh lá, xanh dương, tím, đỏ và vàng, họ có thể mở cánh cửa của thế giới này và trở về Thế giới Hiện Thực.
Ngoài ra, chìa khóa còn có một công dụng nữa, đó là có thể đổi lấy các đạo cụ trong cửa hàng. Mỗi chìa khóa đổi được một đạo cụ, và thứ tôi dùng là một đạo cụ có thể che giấu sự thật của đồ vật, vì vậy số con mắt mà mọi người thấy trên bức tranh là giả."
Về chuyện đạo cụ này, trước đây Lục Bội Trữ đã cùng Lục Nam Phong đoán được, giờ khi nghe xác nhận từ miệng Đường Tây, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trước kia cô còn thắc mắc tại sao Đường Tây lại tốt bụng đóng cửa phòng số 6 và số 2, giờ thì rõ rồi. Không phải là anh ta tốt bụng gì, mà rõ ràng là muốn xem xác của người chơi, xem trên người Vương Đề và Vu Tú Tú có chìa khóa và đạo cụ không.
Lục Nam Phong chuyển hướng chỉ trích sang Tào Vy: "Cô Tào, liệu cô có nên nói về việc đêm đầu tiên đã cướp kẹo của người chơi phòng số 6 không?"
Bị nêu tên, Tào Vy cũng thản nhiên thừa nhận: "Tôi làm vậy thì sao? Lục tiên sinh có trong sạch không? Kẹo của Trần Vũ, chính Lục tiên sinh đã cướp đi đúng không?"
"..."
Mọi chuyện đã được nói rõ, mọi người cuối cùng cũng không còn giấu diếm nữa. Dù gì thì tối nay cũng là đêm cuối cùng của trò chơi, giả vờ nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vậy nên mỗi người đều không nể nang vạch trần bộ mặt thật của đối phương.
Chỉ có duy nhất một người, Tôn Phi Đồng, vẫn đứng bên cạnh, ngơ ngác: "Các người..."
Cậu ta chỉ vào người này rồi lại chỉ vào người kia, mắt đầy sự kinh hoàng: "Các người... thật độc ác!"
"Ôi, cậu Tôn." Tào Vy lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén như dao hướng về Tôn Phi Đồng, "Nói độc ác á? Cậu gϊếŧ cả bạn gái mình mà chúng tôi còn chưa nói gì, chúng tôi đâu có ác bằng cậu."
"Không phải!"
Tôn Phi Đồng như bị trúng đòn mạnh, giật mình lùi lại một bước, suýt nữa đυ.ng vào cái ghế phía sau. Tiếng ghế ma sát với sàn nhà phát ra một âm thanh chói tai.
Cậu ta hét lên: "Tôi không gϊếŧ cô ấy! Cô ấy chỉ bị ngất thôi, cô ấy còn sống! Chính cô ấy không cố gắng tỉnh lại!"
Không tỉnh lại sao? Vậy nếu như lúc đó, Vu Tú Tú thực sự chết, chắc chắn nó sẽ không đi gõ cửa phòng Vu Tú Tú nữa, giống như trường hợp với Vương Đề ở phòng 6, cũng chẳng bị nó làm phiền nữa.
"Chỉ có người chết mới không bị gõ cửa." Lục Bội Trữ lẩm bẩm.
Cô như sắp nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại không thể tập trung suy nghĩ được.
"Có một câu tôi muốn hỏi cô Lục." Đường Tây nói, "Sau mười hai giờ đêm, khi Trần Vũ bị cái thứ kia truy đuổi, sao cô lại bảo Trần Vũ chạy xuống dưới? Cô phát hiện ra điều gì sao?"
Lục Bội Trữ đang suy nghĩ, lại bị Đường Tây cắt ngang, cô đáp: "Từ khi Vương Đề bị gϊếŧ, chắc các anh cũng đã nhận ra rồi, cái thứ trong phòng số 0 không thể đuổi kịp người chơi ngay lập tức, vậy nên tôi nghĩ, nếu đã là trò chơi, chúng ta cần phải tuân thủ quy tắc, không phải sao? Chắc nó cũng cần phải tuân thủ đúng quy tắc, đúng không? Vì thế nếu người chơi có thể sống sót qua một giờ tiếp theo, chắc chắn nó sẽ bỏ cuộc và chuyển sang gõ cửa người chơi khác."
Nói đến đây, Lục Bội Trữ thở dài: "Nhưng thực tế đã chứng minh, cách này không khả thi, ngay cả Trần Vũ cơ bắp như vậy mà cũng chẳng sống nổi lâu, muốn chạy qua một giờ, thật sự không dễ dàng chút nào."
Lúc này, Tôn Phi Đồng nhỏ giọng nói: "Vậy... vậy có thể... trì hoãn thời gian trả lời không..."
"Không cần nghĩ." Tào Vy liếc cậu ta một cái, "Bạn gái đã chết của cậu đã chứng minh rồi, trì hoãn trả lời cũng vô ích."
"..."
"Đến lúc này, chúng ta nói thẳng đi." Đường Tây lại bắt đầu dẫn dắt cuộc trò chuyện, "Tôi nghĩ ngoài cô Lục, mọi người đều đã không còn kẹo nữa rồi, đúng không?"
Tào Vy đã cướp kẹo của Vương Đề, có tổng cộng hai viên, mỗi viên được dùng vào đêm đầu tiên và đêm thứ hai.
Tôn Phi Đồng cướp kẹo của Vu Tú Tú, tối qua cũng đã dùng hết.
Đường Tây tối qua trả lời đúng, nhưng anh ta bị gõ cửa lần thứ hai, trả lời sai và cũng đã dùng hết kẹo.
Lục Nam Phong thì không cần phải nói, kẹo mà Lục Bội Trữ đưa cho anh đã dùng cho câu hỏi về mắt trên bức tranh, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất Lục Bội Trữ còn một viên kẹo.
Mọi người đều có thể dễ dàng đoán ra những điều này.
Lục Bội Trữ lên tiếng: "Đường tiên sinh muốn nói gì?"
Đường Tây nói: "Cô Lục, mặc dù cô còn một viên kẹo, nhưng đêm nay mỗi người đều có nguy cơ bị nó gõ cửa lần thứ hai, viên kẹo của cô cũng không đủ, vì vậy tôi đề nghị mọi người hợp tác, chỉ có hợp tác mới có thể cùng nhau chiến thắng."
Tào Vy cười lạnh một tiếng, "Hợp tác sao?"