Bọn họ đều sẽ bị nó gϊếŧ chết!
---
Nhìn những người này, ai mà chẳng có trăm ngàn mưu kế, không hại lẫn nhau đã là may, còn hợp tác à?
Đường Tây đương nhiên biết điều này, hiện tại anh ta cũng không có ý tưởng gì hay, chỉ đành đề nghị: "Chúng ta nên giải quyết vấn đề chiếc hộp búp bê trước, nhưng lần này, tất cả chúng ta sẽ hành động cùng nhau."
Hành động cùng nhau, để tránh có người lại làm trò gì bí mật.
Đề xuất của Đường Tây nhận được sự ủng hộ của mọi người, Lục Bội Trữ cùng bọn họ bước vào căn phòng đồ chơi.
Cả phòng đầy những quả bóng và hoa nhỏ vương vãi khắp nơi, chỉ có một chiếc hòm gỗ lớn được khóa chặt đặt ở giữa phòng, bề mặt phủ đầy bụi dày, gần như không còn thấy lớp sơn đỏ phía dưới nữa.
"Chúng ta tìm chìa khóa thôi." Đường Tây nói, "Nếu thực sự không tìm thấy, chỉ còn cách phá nó."
"Phá? Ai phá?" Tào Vy khoanh tay, vẻ mặt thờ ơ.
Quy tắc thứ năm của trò chơi: Người chơi không được phá hoại cơ sở hạ tầng trong cô nhi viện.
Nó không nói rõ là vật dụng thế nào, nếu vô tình vi phạm thì sao? Hơn nữa chẳng ai dám đảm bảo người đầu tiên bị nó hỏi câu hỏi tối nay là mình, nếu giúp người khác, ai sẽ cam lòng?
"Vậy cô có ý gì?" Đường Tây đáp lại Tào Vy bằng giọng không mấy dễ chịu.
Tào Vy đảo mắt, cuối cùng không muốn tranh cãi với Đường Tây nữa, liền quay sang tìm chìa khóa.
Lục Bội Trữ nhìn bọn họ, nhớ lại ngày hôm qua họ còn cùng nhau hành động, hôm nay lại không hợp tác nữa. Quả thật trong trò chơi sinh tồn, không tồn tại sự hợp tác lâu dài.
Cô dừng suy nghĩ, cũng cùng mọi người tìm chìa khóa.
Sau khoảng nửa giờ, căn phòng đồ chơi gần như bị bọn họ lật tung lên, nhưng vẫn không thấy đâu bóng dáng chìa khóa đâu.
Tôn Phi Đồng tức giận, đá một quả bóng nhỏ bên chân.
Quả bóng va phải chiếc hòm búp bê, làm một lớp bụi rơi xuống.
Lục Nam Phong tinh mắt, phát hiện có điều gì đó bất thường ở bên phải chiếc hòm, liền lên tiếng: "Có chữ khắc ở đó."
Khi anh nói vậy, sự chú ý của tất cả mọi người lập tức dồn vào dòng chữ.
Đường Tây bước nhanh tới, dùng tay lau đi lớp bụi trên mặt hòm, chữ khắc trên đó liền hiện ra rõ ràng hơn.
Anh ta đọc lên từng câu từng chữ: "Chìa khóa... ở... căn phòng số 0."
Cái gì? Phòng số 0?!
Tôn Phi Đồng la lên: "Làm sao chúng ta lấy được chìa khóa đó?"
Dù căn phòng số 0 chỉ có thứ đó xuất hiện vào ban đêm, nhưng ai dám đảm bảo ban ngày sẽ không có nguy hiểm?
Cánh cửa đó, không có người chơi nào dám tự mở ra!
"Xong rồi xong rồi." Tôn Phi Đồng mặt mày tái mét, từng bước lùi về phía sau, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, "Chúng ta sẽ chết hết, chúng ta sẽ bị nó gϊếŧ chết!"
"Cậu bình tĩnh lại đi!" Tào Vy quát.
Trong trò chơi sinh tồn, điều kiêng kỵ nhất là không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, dẫn đến rối loạn tâm lý, như vậy chẳng khác gì tự tìm cái chết.
Nhưng Tôn Phi Đồng đâu có nghe lọt tai? Cậu ta vẫn ngồi bệt trên đất, vẻ mặt hoảng loạn, miệng cứ lẩm bẩm không ngừng.
Mọi người cũng không buồn để ý đến cậu ta.
Đường Tây nói: "Chúng ta đập nó đi, đây là cách cuối cùng."
Thà cược một lần còn hơn chờ chết đêm nay.
Lục Nam Phong gõ gõ lên chiếc hòm, bên trong phát ra âm thanh rất nặng, hỏi Đường Tây: "Đập bằng cái gì?"
Chiếc hòm gỗ dày thế này, có lẽ phải dùng rìu mới có thể chặt được.
Lúc này, Lục Bội Trữ im lặng từ nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Thực ra không cần đập, cũng có cách biết trong chiếc hòm có bao nhiêu cái đầu."
Nghe vậy, mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Tào Vy vội hỏi: "Cách gì?"
Lục Bội Trữ tiến lại gần chiếc hòm, nói: "Mọi người chỉ cần nhấc chiếc hòm lên và lắc thử, nghe xem có âm thanh gì không."
Đúng là họ đã quá vội vàng, một cách đơn giản như vậy mà lại không nghĩ ra.
Đường Tây ngay lập tức tiến lên, ôm lấy một góc chiếc hòm, rồi ra hiệu cho Lục Nam Phong: "Nhanh lên, giúp tôi một tay!"
Lục Nam Phong nghe vậy, đưa tay nâng một góc hòm còn lại, hai người hợp sức nhấc lên, sau đó lắc nhẹ.
Lục Bội Trữ và Tào Vy đứng bên, chăm chú lắng nghe âm thanh phát ra từ bên trong chiếc hòm. Cả hai nghe một lúc, Lục Bội Trữ từ từ nhíu mày.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Tào Vy cũng đang có vẻ khó hiểu.
Đợi Đường Tây và Lục Nam Phong thả hòm xuống, Lục Bội Trữ lắc đầu với anh, "Không nghe thấy gì, như là rỗng vậy."
Lục Nam Phong nói: "Tôi cũng không có phát hiện."
Nếu trong đó thật sự có đồ vật, lúc anh lắc hòm thì sẽ có cảm giác rõ, nhưng... không có gì cả.
"Chẳng lẽ đáp án là 0 cái đầu?" Đường Tây không chắc chắn hỏi.
Nhìn ngoài mặt thì có lẽ là 0, nhưng có thể tin được không? Nhỡ đáp sai là mất mạng đó.
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng đồ chơi ngột ngạt đến cực điểm.
Mọi người đều không muốn nán lại, ra ngoài sân hít thở cho thoáng khí.
Phía sau bên phải sân, từ phía trên có vài vết máu đỏ sẫm rỏ xuống, từ đó lại bị góc phòng che mất.
Đường Tây để mọi người ở nguyên tại chỗ không động đậy, còn anh ta đi qua xem xét. Vừa nhìn, sắc mặt anh ta trắng bệch chạy về dặn dò mọi người: "Đừng ra chỗ đó."
Thấy bộ dạng này của anh ta, hiển nhiên là đã thấy thứ gì không hay, có lẽ là thi thể của Trần Vũ.
Lục Bội Trữ có chút khâm phục Đường Tây, vì để xác định trên người những người chơi đã chết có chìa khóa và đạo cụ không, mỗi lần đều phải đối diện với những thi thể đẫm máu. Không thể không nói, năng lực tâm lý thừa nhận thật tốt.
Cô cảm thấy bản thân nên học tập anh ta.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Tôn Phi Đồng bên cạnh nổi loạn, muốn húc đầu về phía ngực Lục Bội Trữ, "Đưa kẹo cho tôi!"
Cẩn thận!" Lục Nam Phong kêu lên, nhưng chuyện xảy ra quá nhanh, anh căn bản không kịp ngăn lại.
Đường Tây và Tào Vy cách đó không xa, nhưng không hề có ý muốn giúp, ngược lại là liên tục lùi về sau, dành chỗ cho Tôn Phi Đồng.
Không ngờ thời điểm Đường Tây và Tào Vy đang chuẩn bị xem trò vui, Lục Bội Trữ lại phản ứng nhanh chóng, xoay người tránh Tôn Phi Đồng, đồng thời dùng một chân đạp sau lưng cậu ta.
Tôn Phi Đồng bị đạp, mặt hướng xuống, ngã chúi về phía trước.
Lục Bội Trữ bước qua nắm đầu cậu ta, ép cậu ta ngẩng mặt lên.
Cô nói: "Tôi từ năm mười tuổi đã học tán đả, nếu cậu không sợ chết thì có thể tiếp tục."
Giọng cô không vang, nhưng lạnh như băng, khiến đầu óc Tôn Phi Đồng dần nguội lại.
Cậu ta cuối cùng cũng nhận thức được một chuyện, trong số những người chơi ở đây không hề có người nào cậu ta có thể xử được. Chỉ đối phó được Vu Tú Tú, nhưng cô ta cũng đã không còn.
"Không... không dám, tôi không dám nữa!" Tôn Phi Đồng sợ hãi liên tục xin tha.
Lục Bội Trữ thấy cậu ta cuối cùng cũng hiểu chuyện, đứng dậy phủi phủi tay, từ khóe mắt liếc nhìn qua bên Đường Tây và Tào Vy.
Câu cô vừa nói đó không chỉ để mỗi Tôn Phi Đồng nghe đâu.
"Thật ngại quá, để hai vị chê cười rồi." Lục Bội Trữ ngại ngùng nói.
Đường Tây và Tào Vy nhìn nhau.
Sao bọn họ lại cảm thấy cô không hề có chút ngại ngùng nào? Chẳng qua chút tâm tư trong lòng vừa trỗi dậy đã hoàn toàn bị một cước này của Lục Bội Trữ đá bay.
Cô giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bọn họ, quay người rời đi.
Những năm cô và Bắc Thần đi học ở quê, vì cha mẹ không ở bên cạnh, cậu bị vài tên nam sinh bắt nạt, sau khi cô nhìn thấy thì liền xông lên vật lộn với chúng.
Từ đó, lần đầu tiên cô mở lời với cha mẹ là muốn một khoản tiền lớn, để đăng ký học một lớp tán đả.
Lớp tán đả cô học thời điểm đó không hề chuyên nghiệp, nhưng ít nhiều gì cũng cho cô một cái nền tảng.
Sau này khi cô trở về thành phố Giang, học tán đả càng thêm có hệ thống, và mỗi tuần đều duy trì tần suất tập luyện nhất định. Đừng nói Tôn Phi Đồng, dù là một Tôn Phi Đồng cộng thêm Trần Vũ nữa cùng lên, cô cũng không cần nói thêm gì.
.
Lục Bội Trữ trở về phòng, chuẩn bị ngủ bù một giấc.
Chỗ có thể kiểm tra trong tòa cô nhi viện này người chơi đều đã lục hết rồi, cũng không phát hiện ra thứ gì khác.
Đối với trò chơi tối nay, cô lại có một suy đoán mới, chỉ là cũng giống tối qua, cần người chơi thử nghiệm.
Mà trước tiên ngủ một giấc đã, lấy lại tinh thần rồi nói sau.
Lục Bội Trữ quyết định vậy, khóa cửa phòng, yên tâm nằm xuống.
Có lẽ là do lớn lên trong môi trường như vậy, từ nhỏ cô đã được cha mẹ nuôi thả mà lớn, nên không bị khó ngủ khi lạ giường, đối với cô mà nói ngủ thì đều như nhau cả.
Đến khoảng năm giờ chiều cô mới tỉnh, đang muốn xuống lầu kiếm bữa tối, không ngờ vừa mở cửa, cũng đúng lúc Lục Nam Phong ở bên ngoài giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
"Dậy rồi? Tôi mang hai hộp cơm lên đây, không ngại thì để tôi vào nhé?"
Lục Bội Trữ xoay người, để Lục Nam Phong vào trong.
Anh ngồi bên giường, dịch cái tủ nhỏ ra, để hai hộp cơm lên đó.
Lục Bội Trữ ngồi xuống cạnh anh, mở hộp cơm ra xem, không nhịn được tự cười nhạo: "Đây tính ra là bữa tối cuối cùng Thế giới Bên Trong cho chúng ta nhỉ?"
Có cá có tôm, rất phong phú.
Giọng điệu của Lục Nam Phong khó giấu sự hài hước: "Vậy ăn nhiều chút, đừng phụ ý tốt của nó."
Lục Bội Trữ không thể không quay đầu nhìn anh, “Trông anh có vẻ như không sợ chút nào?”
Cách lúc chín giờ trò chơi bắt đầu không đến vài tiếng, dù là người chơi cũ như Đường Tây và Tào Vy, cô cũng không khó phát hiện sự sợ hãi bị che giấu trên khuôn mặt bọn họ.
Nhưng chỉ có Lục Nam Phong, so với lúc bình thường còn thoải mái hơn.
Anh làm vẻ sao cũng được, nói: "Sợ cái gì? Sợ chết sao? Chết có gì mà phải sợ? Cái tôi sợ là..."
Nói đến đây anh bỗng ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Lục Bội Trữ, trong đôi mắt dường như chứa đựng những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
"Là gì?" Cô hỏi tiếp.
Anh lại rời mắt, "Không có gì."
Những cảm xúc không biểu lộ ra đó rất nhanh biến mất trong mắt anh, nhất thời trong căn phòng tối đen chỉ còn lại âm thanh hô hấp khẽ khàng của hai người.
Cộc cộc cộc...
"Cô Lục, chúng tôi có thể vào không?"
Giọng Đường Tây truyền vào từ ngoài cửa.
Lục Bội Trữ lại không bất ngờ khi họ đến tìm cô, liền nói: "Mời vào."
Đường Tây nghe vậy, đẩy cửa đi vào, theo sau còn có Tào Vy mặc một thân hồng trang.
Vì trong phòng không có đồ đạc gì, cũng không có chỗ ngồi, Đường Tây và Tào Vy chỉ có thể lúng túng đứng đó. Chẳng qua trong tình huống không nhất định có thể giữ được mạng tối nay, chẳng ai sẽ để ý những tiểu tiết như vậy.
"Hai người tới đây tìm tôi có chuyện gì?" Lục Bội Trữ đi thẳng vào vấn đề hỏi.