Không sai, đây nhất định là đường sống!
---
Nếu mục đích của trò chơi là tất cả người chơi phải chết, vậy cứ dứt khoát để nó trong phòng số 0 ra ngoài đại khai sát giới luôn đi, hà tất phải phiền phức làm ra cái trò chơi này làm gì? Trong này nhất định có điều gì đó mà cô không biết.
Là điều gì? Hay là trừ kẹo thì vẫn còn biện pháp khác, miễn bị nó trừng phạt?
Trong quy tắc có nói mỗi lần đến giờ đúng, nó phải đi gõ cửa phòng người chơi một lần. Vậy giả sử nếu trong một cái giờ đúng, người chơi trả lời sai, bị nó truy sát, lại kiên trì đợi đến một cái giờ đúng tiếp theo, có phải là nó chỉ có thể từ bỏ việc truy sát, tuân theo quy tắc mà đi gõ cửa phòng người chơi tiếp theo không?
Nếu vậy, người chơi trước đó có thể sống không?
Nhưng người chơi trước đó phải làm gì mới có thể kiên trì đợi đến gần giờ đúng tiếp theo? Thời gian là tận một tiếng đồng hồ.
Lục Bội Trữ nghĩ, thật ra trừ việc kiên trì đợi một tiếng đồng hồ, người chơi còn có một cách khác. Đó là trả lời câu hỏi chậm một chút, hoặc đợi đến cái giờ đúng tiếp theo mới trả lời.
Có một chút Lục Bội Trữ có thể xác định, là tối qua cô nghe được trong hành lang có tiếng bước chân một trước một sau. Rất rõ ràng, thứ kia cũng cần thời gian để truy sát người chơi, sẽ không đùng một cái đuổi kịp người chơi.
Vậy nếu tối qua Vương Đề không chạy về phòng số 6 mà chạy xuống tầng dưới, cô ta có thể chạy trốn bao lâu?
"Cứu mạng aaaaaaaaaa!!!"
Lục Bội Trữ còn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu truyền vào từ bên ngoài của Trần Vũ.
Trong tay Trần Vũ vậy mà lại không có kẹo, quả nhiên là Lục Nam Phong đã cướp của anh ta sao?
"Chạy xuống tầng dưới đi! Cầm cự qua một giờ đồng hồ!" Lục Bội Trữ la lên.
Cô làm vậy thì thật ra có chút mạo hiểm, nhỡ dẫn nó tới thì cũng không ổn. Nhưng Lục Bội Trữ quả thực không có cách nào khác. Nếu chỉ biết như con rùa rụt đầu trốn tránh, chỉ sợ là đến cuối cùng chẳng ai còn sống.
Dù để Trần Vũ đi kiểm chứng xem suy đoán của cô có đúng hay không, cô cũng không hy vọng sẽ lại có người chơi chết nữa. Vì chết đi một người, tối mai khả năng gặp nguy hiểm bị gõ của nhiều lần của người chơi lại thêm một phần.
Mà Trần Vũ ngoài cửa, có lẽ đã nghe thấy lời cô, quả nhiên nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.
Do mất đi ánh sáng từ hành lang tầng hai, cầu thang và tầng dưới đều tối om, Trần Vũ hoàn toàn không thể nhìn rõ đường dưới chân. Anh ta gần như là vừa lăn vừa bò, va vào tường, va vào đồ đạc mới có thể chạy ra được sân ngoài.
Trong sân cũng là một mảnh tối tăm, nhưng tốt xấu gì cũng có một chút ánh sáng ngoài trời, không đến mức không thấy gì cả.
Trần Vũ không kịp suy nghĩ gì, tùy tiện chọn một hướng tiếp tục liều mạng chạy trốn.
Vừa nãy lời người phụ nữ phòng số 3 anh ta đã nghe hiểu rồi, chỉ cần cầm cự trong một giờ đồng hồ, thứ trong phòng số 0 cũng phải tuân theo quy tắc trò chơi mà đi gõ cửa phòng người chơi khác. Vậy miễn là anh ta đảm bảo bản thân không bị nó đuổi kịp trong một giờ này, thì anh ta có thể sống rồi!
Nghĩ đến đây, Trần Vũ thấy được hy vọng. Anh ta liều mạng chạy, cứ chạy quanh các phòng trong cô nhi viện, một vòng lại một vòng.
Dần dần, tiếng bước chân đuổi theo sau anh ta quả thực nhỏ đi rất nhiều.
Thứ quỷ quái kia không đuổi kịp anh ta!
Phát hiện này khiến Trần Vũ vui đến không tự kiềm chế được.
Không sai, đây nhất định là đường sống!
Cảm xúc vui mừng to lớn trong lòng anh ta dâng trào, khát vọng đối với cuộc sống vô cùng mãnh liệt. Do vậy dù anh ta chạy đến thở dốc, chạy đến đổ mồ hôi, cũng vẫn cứ cắn răng nỗ lực kiên trì đến cùng.
Chẳng qua đúng lúc này một trận gió thổi qua khiến anh ta cảm thấy mát mẻ một lát.
Đợi đã.
Gió?
Phải rồi, anh ta không cảm nhận được gió, sao lúc chạy lại không có gió?
Anh ta kỳ quái nhìn quanh tứ phía. Trong bóng đêm, có cỏ dại cao đến đầu gối, cả nửa ngày cũng không xảy ra thay đổi gì
Đồng tử Trần Vũ co lại, bỗng nhận ra một chuyện, anh ta giống như... vẫn luôn giậm chân tại chỗ!
Tại thời khắc này, máu toàn thân Trần Vũ như đông lại.
Anh ta chậm chạp cúi đầu, quay mặt nhìn sang cạnh người mình, thấy một đôi chân đỏ máu đứng đó, không biết đã bao lâu.
"Aaaaaaa!!!"
Tiếng kêu thảm thiết từ phía xa truyền lên tầng trên
Nghe tiếng kêu đó khiến người ta dựng tóc gáy, giống như cho tất cả người chơi còn sống một cảnh báo chết chóc.
Suy đoán của Lục Bội Trữ không đúng rồi.
Tên Trần Vũ cường tráng như vậy, tốc độ chạy tuyệt đối không chậm, khả năng sức mạnh bộc phát tuyệt đối không thấp, nhưng anh ta cũng không thể kiên trì bao lâu. Xem ra dựa vào thể lực mà cầm cự một giờ đồng hồ là hoàn toàn không thực tế.
Vậy xem ra chỉ còn lại một cách cuối, là đợi đến gần cái giờ đúng tiếp theo mới trả lời câu hỏi, nhưng sẽ có người chơi dám đi thử sao?
Qua Trần Vũ, trò chơi tiếp tục.
Người thứ năm là Tào Vy phòng số 5.
Lục Bội Trữ nghi ngờ người cướp kẹo của Vương Đề là Tào Vy hoặc Đường Tây.
Câu hỏi "Trong ao có mấy người?" tối qua Tào Vy không trả lời đúng, trong tay cô ta phải không còn kẹo rồi. Nhưng ngoài dự liệu của Lục Bội Trữ, nghe động tĩnh thì, cô ta đã bình an trở lại phòng số 5.
Sau đó người thứ sáu bị gõ cửa phòng là Đường Tây phòng số 7.
Anh ta đi không bao lâu, cũng bình an quay trở về.
Xem ra Đường Tây và Tào Vy, trong hai người này nhất định đã có một người trả lời đúng câu hỏi, một người trả lời sai. Nhưng viên kẹo bị cướp từ tay Vương Đề được dùng rồi.
Bất tri bất giác đã đến ba giờ sáng, chỉ còn lại Vu Tú Tú chưa bị nó gõ cửa phòng.
Vu Tú Tú sẽ sống chứ?
Cộc... cộc cộc...
Cửa phòng Vu Tú Tú bị nó gõ vang.
Lục Bội Trữ nín thở lắng nghe. Chỉ là cô đợi vài phút, bên phòng số 2 kia một chút động tĩnh cũng không có.
Vu Tú Tú, không đi trả lời câu hỏi sao?
Lục Bội Trữ suy nghĩ, nghĩ về suy đoán của bản thân về con đường sống thứ hai, có lẽ đáp án sẽ xuất hiện từ Vu Tú Tú.
Đợi đến gần cái giờ đúng tiếp theo mới đi trả lời câu hỏi, liệu có phải là cách tránh khỏi trừng phạt không?
Lục Bội Trữ lại lo lắng, thầm đếm từng giây từng phút.
Song mới qua năm phút, tiếng bước chân trẻ con "bịch bịch bịch" lại tới nữa!
Sau một giây, cánh cửa căn phòng số 2 "rầm" một tiếng, bị đẩy mạnh.
Tiếp đó, tiếng xương cốt liên tục bị bẻ gãy vang lên, rõ ràng, liên tiếp, nhanh chóng!
Là Vu Tú Tú, cô ta bị nó trừng phạt rồi!
Chậm trễ không đi trả lời câu hỏi cũng không phải đường sống.
Nhưng khiến Lục Bội Trữ cảm thấy lạ là, nửa tiếng kêu gào Vu Tú Tú cũng không phát ra, chẳng lẽ cô ta đã sớm chết rồi? Tôn Phi Đồng gϊếŧ cô ta à?
Chuyện đã phát triển đến mức này, lòng bàn tay của Lục Bội Trữ ra một lớp mồ hôi dính.
Rất nhanh, cái giờ đúng cuối cùng cũng tới, kẻ xui xẻo bị nó gõ cửa phòng lần hai, sẽ là ai đây?
Bịch... bịch... bịch…
Tiếng bước chân nặng nề đi về phía cửa phòng người chơi, mỗi bước đều như giẫm lên đầu quả tim Lục Bội Trữ vậy.
Nó đi qua phòng số 1, số 2, rồi phòng số 3, số 4, đi thẳng đến chỗ phòng số 7 và số 8.
Lục Bội Trữ vừa thở nhẹ ra, chẳng ngờ, tiếng bước chân trong hành lang bỗng quay trở lại, đi thẳng về phía cô!
Toàn thân cô lập tức đề phòng, thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới, kẻ xui xẻo đó sẽ không phải là cô đi?!