Chạy Trốn Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 7: Cô nhi viện Thành Bắc 7

Đưa kẹo cho tôi!

---

Thấy dáng vẻ yếu đuối của Tôn Phi Đồng, Vu Tú Tú có hơi bực mình, "Phi Đồng, anh không thể chỉ ỷ lại vào em."

Cô ta đã giúp một lần, còn giờ là do cậu ta thật đáng thất vọng, chẳng ra gì nên bị cướp mất kẹo, trách ai? Nói khó nghe một chút, cô ta cũng không mẹ Tôn Phi Đồng, dựa vào đâu lần nào cũng phải giúp cậu ta chùi đít?

Lần này sao Tôn Phi Đồng có thể không nghe ra ý tứ của Vu Tú Tú? Vu Tú Tú không quản cậu ta nữa

Cơn tức giận xen lẫn với cảm giác nhục nhã bốc lên trán Tôn Phi Đồng.

Cậu ta bỗng đứng dậy, hai mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống trừng Vu Tú Tú, nổi cơn tam bành: "Vu Tú Tú em có ý gì? Em muốn anh chết sao?!"

"Vậy anh muốn em làm gì đây?! Em chỉ còn một viên kẹo thôi, em cũng muốn sống chứ!"

Cô ta không thể vì Tôn Phi Đồng mà không cần mạng mình nữa mà?!

Nói đến đây, Vu Tú Tú cũng không còn tính tình tốt như ngày trước nữa, dứt khoát ngả bài, thẳng thắn bộc lộ rõ ràng ý tứ của bản thân.

Thái độ này khiến Tôn Phi Đồng càng thêm phẫn nộ, cậu ta bỗng giơ cả hai tay ra, mạnh bạo bóp cổ Vu Tú Tú ấn trên giường, "Đưa kẹo, đưa kẹo cho anh!"

Ánh mắt cậu ta hung ác, hô hấp cấp bách, vẻ mặt điên cuồng khi rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

Cảm giác nghẹt thở khủng khϊếp vây lấy Vu Tú Tú.

Vu Tú Tú há miệng, đầu óc cảm thấy nặng nề, trong đôi mắt nửa mở phản chiếu khuôn mặt hung dữ đáng sợ của Tôn Phi Đồng, đâu còn chút dịu dàng nào của lúc còn là người yêu?

Cô ta gắng dùng hết sức mạnh toàn thân vùng vẫy, hai chân đạp mạnh vào chân Tôn Phi Đồng, "Thả... thả em ra…"

Mà trong lúc hai người đang đôi đầu, đã náo ra động tĩnh không nhỏ, đúng lúc Trần Vũ vừa đi lên tầng nghe thấy được.

Trần Vũ đứng bên ngoài phòng số 2 nghe một lúc, trên mặt thì cứ liên tục cười khẩy. Anh ta không hề có ý định đi vào giúp đỡ. Trong cái trò chơi mà bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chết này, mạng sống của bản thân mới là ưu tiên hàng đầu, là quan trọng nhất. Còn những người khác, chết hay không thì liên quan gì tới anh ta?

Anh ta có chút muốn vào trong cướp luôn cả viên kẹo của Vu Tú Tú, nhưng mà con thỏ khi bị ép đến đường cùng cũng sẽ cắn người, huống chi là người? Nếu như đôi tình nhân đó hợp lực cướp lại viên kẹo của anh ta, thì anh ta chẳng phải sẽ uổng công làm việc sao?

Vì vậy Trần Vũ giả vờ như không nghe thấy gì, huýt sáo và lắc đầu bước đi về phòng số 8.

Vừa mới đóng cửa, một bóng người đột ngột lao ra từ trong bóng tối. Chưa kịp làm gì, Trần Vũ đã bị người ta đẩy mạnh vào tường, ngay sau đó, anh ta cảm thấy một cơn đau nhói như bị kim đâm vào lưng.

Anh ta kinh hãi, lập tức nhận ra, trong tất cả các người chơi, chỉ có một người biết sử dụng kim tiêm!

"Là anh!"

"Trần tiên sinh có biết câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn không?"

Trần Vũ bị coi thành bọ ngựa tức giận, "Tao gϊếŧ mày!"

Anh ta thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Nam Phong, quay người muốn liều mạng với anh. Nhưng vì một lần sơ suất, ngược lại bị Lục Nam Phong một quyền đánh vào mặt. Mặt Trần Vũ lệch đi, cơ thể xiêu vẹo, đυ.ng phải chiếc tủ thấp bên cạnh, phát ra một tiếng động khá lớn.

"Quả thật là da dày thịt chắc." Lục Nam Phong vặn vặn cổ tay, từng bước tiến về phía Trần Vũ.

Biểu cảm của Trần Vũ cuối cùng cũng trở nên lo lắng.

Anh ta thể hiện vẻ hung tợn, sức mạnh trên cánh tay bắt đầu tích tụ, chuẩn bị đấu một trận ra trò với Lục Nam Phong, nhưng khi anh ta tích sức lực, đột nhiên nhận ra, dường như sức lực của bản thân đang dần biến mất!

Là do cái kim tiêm đó!

"Anh... anh tiêm cho tôi cái gì?" Trần Vũ chất vấn.

Anh ta là một người chơi lâu năm, hiểu rõ rằng trong các trò chơi sinh tồn chạy trốn, ngoài những mối đe dọa từ các vật phẩm, những người chơi khác cũng là một mối nguy hiểm lớn!

Lục Nam Phong liếc anh ta một cái, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, Propofol, thuốc gây mê thôi mà, anh không cần phải lo."

"Thuốc mê..." Trần Vũ lắc đầu, đầu óc anh ta bắt đầu mơ màng, trong lòng lo lắng, liền cố gắng nói tốt với Lục Nam Phong, "Lục tiên sinh, chúng ta... chúng ta có thể... hợp tác…"

"Hợp tác?" Lục Nam Phong nhướn mày, "Rất tiếc, Trần tiên sinh, tôi không nghĩ anh có đủ vốn liếng để hợp tác với tôi."

"..."

Trần Vũ tức giận đến mức môi run lên, muốn mắng người. Nhưng hiện tại anh ta ngay cả sức để mắng cũng không có, vì Propofol là một loại thuốc gây mê toàn thân có tác dụng nhanh, mặc dù thời gian tác dụng không lâu.

Trong tầm mắt của anh ta, bóng dáng cao ráo của Lục Nam Phong dần trở nên mờ nhạt, mờ dần, cho đến khi trước mắt tối sầm, anh ta hoàn toàn ngất đi.

Lục Nam Phong rất dễ dàng lấy được viên kẹo trong túi quần của Trần Vũ, rồi quay người đóng cửa đi ra ngoài.

Hiện tại chỉ còn vài phút nữa là trò chơi sẽ bắt đầu, liệu Trần Vũ có thể tỉnh lại kịp trước khi bị gõ cửa, thì chỉ còn tùy vào vận may của anh ta.

"Thân thủ của bác sĩ Lục không tồi."

Cửa phòng số 7 đang mở, Đường Tây đứng ở cửa, một nửa cơ thể chìm vào bóng tối, nhìn Lục Nam Phong từ phòng số 8 bước ra với nụ cười nhạt trên môi.

Lục Nam Phong lịch sự mỉm cười đáp lại: "Có vẻ như Đường tiên sinh rất tự tin."

Đường Tây ngẩn người một chút, như thể nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt thoáng chốc trở nên không tự nhiên, rồi anh ta quay người đóng cửa lại.

Lục Nam Phong cũng không thèm để ý đến anh ta, tự mình đi đến trước cửa phòng số 3, gõ cửa.

Nghe tiếng gõ cửa, Lục Bội Trữ mở cửa, cảm thấy bất ngờ. Trò chơi sắp bắt đầu rồi mà sao Lục Nam Phong lại đến tìm cô vào lúc này?

Chưa để cô kịp lên tiếng, Lục Nam Phong đã đặt một viên kẹo màu đen vào tay cô.

Lục Bội Trữ chớp mắt hỏi: "Cái này... anh lấy ở đâu ra?"

"Nhặt được."

"..."

Lục Bội Trữ sao có thể tin vào lời anh chứ? Nhưng lúc này thời gian gấp gáp, trò chơi sắp bắt đầu rồi, cô cũng không kịp cãi nhau với anh nữa, chỉ có thể đưa tay ra, ngón tay nhanh chóng viết một con số lên lòng bàn tay Lục Nam Phong: 3.

Đáp án câu hỏi của "Trong ao có mấy người?"

Viết xong, Lục Bội Trữ ngẩng đầu nhìn Lục Nam Phong, Lục Nam Phong gật đầu với cô, anh hiểu ý cô rồi.

Khi Lục Nam Phong quay người bước vào phòng số 4 và đóng cửa lại, giờ đã là 9 giờ tối, trò chơi chính thức bắt đầu.

Cộc... cộc cộc…

Phòng số 1, Tôn Phi Đồng mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn quanh, cảm thấy căng thẳng đến mức yết hầu không ngừng lăn lộn lên xuống.

"Mình có kẹo, mình sẽ không gặp chuyện gì đâu." Cậu ta tự an ủi bản thân, rồi bước ra khỏi cửa.

Đi qua hành lang dài tối tăm, cậu ta tới trước cửa phòng số 0, từ khe cửa, một mảnh giấy trắng được đưa ra, trên đó viết: "Trong ao có mấy người?"

Quả nhiên vẫn là câu hỏi tối qua, xem ra chỉ khi có người chơi trả lời đúng câu hỏi này thì mới xuất hiện câu hỏi tiếp theo.

Tôn Phi Đồng không khỏi cảm thấy vui mừng, đáp án của câu hỏi này cậu ta đương nhiên biết. Hôm nay khi tìm kiếm trong cô nhi viện, cậu ta đã vào nhà vệ sinh, và ở đó có một dãy vòi nước.

Cậu ta thật sự quá may mắn, là người đầu tiên bị gõ cửa. Nếu muộn hơn một chút, cậu ta không dám chắc có người chơi nào khác đã trả lời đúng câu hỏi này trước không.

Tôn Phi Đồng quyết đoán viết một con số lên giấy: 2, rồi tự tin gấp giấy lại và nhét vào chỗ cũ.

Chỉ cần trả lời đúng sẽ lại có một viên kẹo, rồi trong tay cậu ta sẽ có tới hai viên kẹo, đến lúc đó để xem Vu Tú Tú sẽ cầu xin cậu ta như thế nào.

Nhưng cảnh tượng xảy ra sau đó khiến cậu ta không thể tin được, mắt cậu ta trợn tròn vì kinh ngạc, cánh cửa phòng số 0 đang từ từ mở ra!

Sao có thể? Câu trả lời chính là 2! Sao lại sai được chứ?!

Tôn Phi Đồng vừa kinh hoảng vừa sốt ruột, nhưng dù cậu ta có tin hay không, sự thật đã hiện ra trước mắt, cậu ta không còn cách nào khác, chỉ có thể vội vàng ném viên kẹo trong tay vào trong phòng.

Cửa phòng lại đóng lại, Tôn Phi Đồng đã thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng cậu ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại, trái tim cậu ta vẫn lộn nhào không yên, bước chân hoảng hốt chạy về phòng số 1.

Lục Bội Trữ nghe thấy tiếng động từ phòng bên cạnh, biết rằng Tôn Phi Đồng đã trở về an toàn, không khỏi nhíu mày.

Theo suy đoán lúc trước của cô, nếu trong tay Tôn Phi Đồng có kẹo thì nhất định cũng bị Trần Vũ cướp đi rồi, chẳng lẽ cậu ta đã trả lời đúng câu hỏi? Hoặc là... cậu ta cướp kẹo của Vu Tú Tú! Trước khi trò chơi bắt đầu, Lục Bội Trữ đã nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng số 2.

Vậy viên kẹo trong tay cô đây, chẳng lẽ là Lục Nam Phong cướp của Trần Vũ? Hay là cướp của người chơi đã cướp Vương Đề?

Nghi vấn này chỉ có thể đợi đến sau khi trời sáng mới có thể hỏi Lục Nam Phong được, nếu bọn họ còn có thể sống đến khi trời sáng.

Lục Bội Trữ thấp thỏm chờ đợi, đợi đến khi đồng hồ điểm tám giờ đúng, cửa phòng người chơi lại bị nó gõ vang lần nữa.

Lần này, là Lục Bội Trữ.

Nếu nói cô không căng thẳng thì là không có khả năng. Bởi vì tối nay, cô chắc chắn phải đảm bảo bản thân trả lời đúng câu hỏi, để kiếm kẹo về, bằng không cô và Lục Nam Phong đều sẽ rất có khả năng gặp nguy hiểm.

Cô đi bên cạnh ánh đèn sáng leo lét trong hành lang, từng bước hướng về phía căn phòng số 0. Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, dường như dưới chân là con đường đi tới Địa ngục, không thể quay đầu.

Cũng giống như lúc trước, tờ giấy trắng lại được truyền ra qua khe cửa.

Sau khi Lục Bội Trữ nhìn thấy câu hỏi trên mặt giấy, cô lặng lẽ thở nhẹ ra một hơi. Vẫn là câu hỏi cái ao kia, cô viết ra một con số: 3.

Ngay sau đó, một viên kẹo màu đen nảy ra từ khe cửa.

Trả lời đúng rồi!

Trong lòng Lục Bội Trữ vui vẻ, cầm viên kẹo nhanh chóng quay trở về

Tới trước cửa phòng số 4, cô dừng bước, nhét viên kẹo trong tay vào qua cửa phòng Lục Nam Phong.

Đối với cô mà nói, Lục Nam Phong và Bắc Thần đều rất quan trọng. Hiện tại Bắc Thần mất tích, cô không thể để Lục Nam Phong cũng xảy ra chuyện nữa. Loại tình cảm này không liên quan đến tình yêu, chỉ là cô quen anh đã lâu, lâu đến mức... đã quen việc đối phương tồn tại rồi.

Làm xong chuyện này, lòng Lục Bội Trữ cũng yên ổn lại.

Trước mắt cô vẫn còn một viên kẹo, vậy nên dù tối nay, người bị nó gõ cửa lần hai là cô, cô cũng có thể bình an vượt qua.

Mà sau cô, người thứ ba bị nó gõ cửa là Lục Nam Phong.

Lục Nam Phong đi không lâu, rất nhanh cũng bình an quay về. Nhưng Lục Bội Trữ đoán, câu hỏi của nó nhất định là thay đổi rồi, chỉ sợ Lục Nam Phong không chắc chắn trả lời đúng.

Lục Bội Trữ có một dự cảm không lành. Dựa theo cơ chế của trò chơi này, tối nay sẽ lại có một người chết, rủi ro tối mai người chơi còn sống bị gõ cửa lần hai là cực kỳ cao, thậm chí có khi còn bị nó gõ cửa lần ba. Nhưng số lượng kẹo thì còn xa mới đủ, đến cuối thật sự có thể có người chơi còn sống sao?