Sau hai ngày bị cấm túc, Khương Vu không chịu nổi nữa.
Vốn dĩ thoát chết trong cơn thịnh nộ của Sở Lăng, nàng còn khá vui vẻ. Nhưng bị nhốt trong phủ hai ngày này, tâm tình nàng dần trở nên bực bội.
Cái gì gọi là chưa phạt? Cây kia không phải đã trồng lại rồi sao?
“Phu nhân,” đám hạ nhân bên cạnh thấy nàng buông bát đũa, vội khuyên nhủ, “Ngài ăn ít quá, thân thể làm sao chịu nổi?”
Khương Vu làm sao nuốt trôi?
“Dọn đi, không ăn nữa.”
Nàng đứng dậy ra ngoài cửa, thấy chim én bay qua.
Khương Vu mới phát hiện ra, cấm túc còn khó chịu hơn cả trừng phạt. Lòng nàng như bị nhốt trong chiếc hộp tối đen, ngột ngạt đến không thở nổi, rồi dần dần biến thành lửa giận.
Ngày tháng chết tiệt này, quả nhiên chỉ có thể càng tệ hơn, chứ không có tệ nhất.
“Phu nhân!” Giọng Chi Chi vang lên từ xa, vẻ hấp tấp khiến các nha hoàn bên cạnh nhíu mày bất mãn. Nhưng thấy phu nhân có vẻ đã khuây khoả hơn, liền cúi đầu im lặng.
“Sao vậy?” Khương Vu quả thực vui vẻ hơn chút.
Trong cái viện lạnh như băng này, Chi Chi là người duy nhất mang lại cho nàng cảm giác sống động.
Lần đầu nàng gặp Chi Chi, là ở ngoài phòng tắm của Sở Lăng. Thiếu nữ mặc y phục mỏng manh, ánh mắt lộ rõ tham vọng. Nàng ấy bưng hương liệu định vào trong, dụng ý là gì không cần phải nói, rồi đυ.ng phải Khương Vu.
Tiểu cô nương rốt cuộc là có chút chột dạ, quỳ phịch xuống.
Khương Vu thấy rất thú vị.
Nàng không hề để ý ai muốn leo lên giường Sở Lăng. Thậm chí nàng còn rất phấn khích, vô cùng mong chờ Sở Lăng thu nàng ta. Nên nàng không những không ngăn cản, còn âm thầm giúp một tay.
Kết quả Chi Chi suýt bị Sở Lăng xử tử. Vì bảo vệ mạng nàng ấy, Khương Vu cũng mất nửa cái mạng.
Từ đó về sau, tiểu cô nương trung thành với nàng, đối với Sở Lăng cũng không còn chút ý nghĩ không an phận nào.
Này cũng không lạ, ai hiểu rõ tên khốn đó rồi còn có thể có ý nghĩ gì với hắn chứ?
Sau đó vì nàng dùng thuốc chu sa, Chi Chi lại suýt bị xử tử.
Tính ra, có lẽ nàng là người duy nhất hai lần thoát chết dưới tay Sở Lăng. Bởi vì Khương Vu đã thật sự liều mạng bảo vệ nàng ấy. Lúc đó, đao đã kề cổ nàng, thấy Sở Lăng không tin, nàng còn không tiếc để máu chảy.
Biểu cảm của Sở Lăng lúc đó, Khương Vu nhớ lại vẫn nhũn chân. Người từ trước đến nay hiếm khi nào thay đổi biểu tình, lần đầu tiên mắt đỏ bừng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nghĩ lại, nàng cũng tự phục dũng khí của mình lúc đó. Rốt cuộc thì tốt xấu gì Sở Lăng cũng chịu nhượng bộ.
Thực ra Khương Vu không nghĩ nhiều. Đối với nàng, Chi Chi là người sống duy nhất trong phủ này.
Những người bên cạnh nàng, hầu hết đều là người của Sở Lăng, lại thường xuyên thay đổi. Nàng thậm chí không nhớ nổi tên họ.
Chức năng của họ, ngoài việc hầu hạ nàng như người gỗ thì chính là giám sát nàng.
Chỉ có Chi Chi, trong phủ này, chỉ có Chi Chi là thuộc về nàng.
Chi Chi cầm một phong thư, cười nói: “Công chúa Thanh Dương gửi thư cho ngài.”
Vẻ u ám trên mặt Khương Vu biến mất, nhưng vẫn thu lại ý cười, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Biết rồi, đưa ta.”
Sau khi nàng nhận thư rồi vào phòng đuổi hết hạ nhân ra, tự mình mở thư ra.
Thư đúng là công chúa Thanh Dương gửi, nhưng lại do Mạc Dương Chu viết.
Nam nhân không có lời lẽ mùi mẫn gì, chỉ giải thích hôm đó là đại thọ tổ mẫu của tiểu thư Cao gia, nên mời hắn đến hát. Hắn không hề tiếp xúc riêng với vị đại tiểu thư kia.
Đọc đến đây, Khương Vu không nhịn được nở nụ cười. Nàng không biết là vì chuyện Dương Chu không tiếp xúc với nàng ta, hay vì sự vội vàng giải thích của nam nhân.
Quả thực, tìm phu quân phải tìm kiểu này.
Nàng đọc tiếp, phía sau là lời dặn dò của nam nhân, bảo nàng ăn uống đúng giờ, không ngủ được cũng đừng tự ý uống thuốc.
Khương Vu ngồi trước cửa sổ, đọc từng chữ từng chữ.
Nắng ấm của mùa xuân chiếu xuống, khiến nàng cảm nhận được ấm áp hiếm hoi trong cái phủ này.
Câu cuối cùng trong thư, là lời cầu xin hiếm hoi của Mạc Dương Chu.