“Nếu có thể, gần đây liệu có thể gặp mặt một lần không?”
Khương Vu ngơ ngác nhìn câu cuối cùng. Chữ mực đậm hơn những câu trước, tựa hồ là sau khi hắn suy tư cẩn thận, giằng co rất lâu mới lại chấm mực viết xuống.
Từ trước tới nay, nàng đối với người này tùy ý gọi là đến, xua là đi. Mạc Dương Chu rất hiểu chuyện, chưa từng chủ động cầu xin điều gì khiến nàng khó xử.
Đối với nàng, người nam nhân này chẳng khác nào một trò tiêu khiển. Mà hắn cũng rõ ràng biết thân phận mình. Ngoài việc làm Khương Vu vui vẻ, hắn tuyệt nhiên không chủ động phá vỡ ranh giới này.
Giờ đây lại như là nhớ nhung quá độ, không thể kìm chế.
Có lẽ… Khương Vu nghĩ thầm, người không thể kìm chế chính là nàng.
Nàng cúi đầu, đưa tờ giấy đến sát mũi. Bên trên ngoài mùi mực, còn thoang thoảng hương hoa quế nhàn nhạt. Đó chính là hương vị của Mạc Dương Chu.
Khương Vu càng lúc càng nóng lòng. Nàng đã không chờ nổi nữa, muốn rời khỏi nơi này, muốn có một cái nhà mới bắt đầu một cuộc sống mới.
***
Lúc nàng bước ra khỏi phòng, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn.
Thấy nàng, nha hoàn run rẩy lại khuyên: “Phu nhân, người nên dùng chút gì đi ạ.”
Chỉ có Sở Lăng mới khiến đám cải trắng này sợ hãi đến vậy. Khương Vu đoán, nếu nàng ăn ít, Sở Lăng chắc chắn sẽ trách tội họ.
Người đứng trên cao luôn có lý do kỳ quái để trừng phạt người khác vì lỗi lầm của mình.
Khương Vu lại ngồi xuống bàn, cầm đũa lên. Nhưng lần này nàng nghĩ đến Dương Chu đang lo lắng cho mình, nghĩ đến hắn đang chờ mình.
Nàng phải chủ động làm điều gì đó mới được.
Khương Vu liên tục tìm Sở Lăng ba lần, đều bị ngăn lại bên ngoài thư phòng.
Khó thật. Gặp lại Sở Yên, Sở Lăng vốn đã thất thường nay càng thêm khó đoán.
Vì tự do, ngày thứ tư Khương Vu lại đến.
Nàng tính toán, mình đã bị giam lỏng bảy ngày, còn lại hai mươi ba ngày.
Nếu hôm nay gặp được Sở Lăng, nàng khom lưng cúi đầu, đổi lấy hai mươi ba ngày tự do cũng coi như lời.
Nếu hôm nay Sở Lăng vẫn né tránh, tự do sẽ mất thêm một ngày, nàng phải cân nhắc kỹ. Cùng lắm thì để Dương Chu viết thư cho nàng nhiều hơn vậy.
Đúng vậy, nàng vẫn còn thư từ. Nghĩ đến đây, nhớ lại vẻ giận dữ của Sở Lăng hôm đó, Khương Vu không khỏi sợ hãi.
Nàng âm thầm tính toán, thấy Sơ Nhất đi đến, tưởng y lại nói đại nhân đang bận, phu nhân hãy lui đi, Khương Vu định thở phào.
Nào ngờ Sơ Nhất nói: “Phu nhân, đại nhân đang đợi người, mời vào.”
Khương Vu thường cảm thấy, nói không chừng Sở Lăng có thể đọc được tâm tư nàng. Nhất định là vậy rồi, chứ không sao lại cứ đối nghịch với nàng? Khi nàng hứng thú bừng bừng, hắn tránh mặt không gặp. Khi nàng muốn rút lui, hắn lại hăng hái.
Được rồi, tự động viên bản thân một phen, Khương Vu bước vào thư phòng.
Sở Lăng đang ngồi ở bàn, dù có người vào cũng không ngẩng đầu.
Khương Vu đành đứng bên cạnh, lén nhìn người nam nhân đang chăm chú viết gì đó. Thật ra, đôi lúc nàng cũng hiểu được vì sao ngày trước nàng lại si mê Sở Lăng đến vậy.
Hắn quả là tuấn mỹ. Dù đã ở tuổi này, nhưng cử chỉ vẫn tao nhã, phong độ. Dáng người cao lớn nhưng vẫn eo gầy vai rộng, không yếu đuối, cũng không có vẻ béo ú của những quan lớn trung niên khác.
Nàng dám chắc, trong kinh thành không ít người ngưỡng mộ nàng.
Nhưng nỗi khổ trong này, ai hiểu được?
Đang suy nghĩ, Sở Lăng lên tiếng: “Có việc gì?”
Đã đến rồi, đương nhiên phải đạt được mục đích. Nàng khẽ cúi đầu, khi ngẩng lên đã nở nụ cười.
“Đại nhân, thϊếp thấy ngài quá vất vả, nên đã bảo phòng bếp hầm canh bồi bổ cho ngài.”
Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn lên bàn.
Thấy sắc mặt Sở Lăng dịu đi, nàng thầm đắc ý. Quả nhiên, khuôn mặt này của mình phải dùng vào việc này. Mượn hào quang của Sở Yên, chuyện cây đào cứ bỏ qua vậy. Nàng khoan hồng độ lượng nghĩ.
Lần này Sở Lăng không né tránh, nhận canh Khương Vu đưa, còn nếm thử.
Khương Vu chăm chú nhìn hắn. Theo dự tính của nàng, bị nàng nhìn chằm chằm, Sở Lăng sẽ khó chịu, rồi hỏi nàng sao vậy, thế là nàng sẽ nói ra những lời đã chuẩn bị.
Nhưng sao Sở Lăng sẽ mất tự nhiên được. Dưới ánh mắt nàng, hắn vẫn mặt không đổi sắc, cũng không liếc nhìn nàng.