Hòa Ly Với Tể Tướng

Chương 15: Nhọc lòng

Cuối cùng, nàng thấy Sở Lăng cầm miếng ngọc bội lên, lật qua lật lại trong tay, dường như không chút để ý mà thưởng thức.

Khương Vu nhìn chằm chằm bàn tay ấy. Hồi lâu sau, nàng mới nghe hắn lên tiếng.

"Có lòng."

Khương Vu thở phào, đang định nói câu khách sáo, thì câu tiếp theo của nam nhân đã vang lên.

"Nhưng mà phu nhân rất thích miếng ngọc bội này sao? Đã tặng ba năm liền rồi."

Từ khi nghe hai chữ "phu nhân", Khương Vu đã nổi hết da gà, cảm thấy ghê tởm. Nhưng khi nghe đến câu sau, nàng cũng chẳng còn tâm trí nào mà ghê tởm nữa.

"Hả?"

Giống nhau? Nàng tặng đồ giống nhau sao?

Sở Lăng còn tốt bụng giải thích: "Sinh nhật năm kia, Thất Tịch năm ngoái, năm nay..." Hắn liếc nhìn Khương Vu, không nói tiếp. Khương Vu đọc được sự bất mãn trong ánh mắt đó.

Thôi xong, đây nào phải khen nàng có lòng? Rõ ràng là chê nàng không để tâm.

Đương nhiên, nàng thật sự không nhớ mình đã tặng Sở Lăng những gì. Nhưng thừa nhận là tuyệt đối không thể.

Vậy nên Khương Vu cười cười: "Ta chỉ là thấy thích quá mới tặng thôi. Xem ra người ta luôn có thể ở những thời điểm khác nhau, thích cùng một..."

Chữ "thứ" chưa kịp thốt ra, đã biến mất bên môi khi Khương Vu nhìn thấy miếng ngọc bội vỡ tan. Vỡ nát không chỉ là ngọc bội, mà còn là cả ngực nàng.

Hết hồn à.

Khương Vu không hiểu mình đã chọc giận tên sát tinh này thế nào. Lần này, cơn giận của Sở Lăng không chỉ nàng cảm nhận được, mà cả hạ nhân trong phòng cũng dễ dàng nhận ra. Tất cả đều vội vàng quỳ xuống.

Sững sờ một lúc, Khương Vu chợt hiểu, Sở Lăng đang nghĩ đến Sở Yên.

Xét cho cùng, người trong lòng Sở Yên vốn là vị hôn phu của nàng ta. Đối với Sở Lăng mà nói, nàng ta là mối tình bất luân bị chôn giấu bấy lâu. Còn đối với Sở Yên mà nói, hắn là người anh trai từ thuở bé.

Nàng ta thích một người khác.

Vậy nàng đã nói gì sai? Nhất định hắn cho rằng nàng đang mỉa mai hắn, cho dù Sở Yên quay về cũng sẽ không thích hắn. Bao nhiêu năm rồi, nịnh nọt mãi vẫn không nên hồn.

Khương Vu cũng kinh hãi quỳ xuống theo.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Thậm chí Khương Vu cũng không dám suy nghĩ lung tung. Nàng nhớ lại lúc nãy Sở Lăng bóp nát ngọc bội, tựa như ngay sau đó đầu nàng cũng sẽ trở thành ngọc bội kia.

Không biết qua bao lâu, mới thấy Sở Lăng đứng dậy.

“Chuyện lần trước còn chưa xử phạt. Vậy thì cấm túc một tháng đi.”

Giọng nam nhân trầm thấp, ẩn chứa sát khí, khiến người ta cảm thấy hắn không phải đang nói cấm túc, mà là đang nói gϊếŧ người. Đến nỗi Khương Vu còn thở phào nhẹ nhõm vì hình phạt này của hắn.

Nhận thấy nam nhân đã rời đi, nàng cẩn thận ngẩng đầu, lén liếc nhìn sang.

Sở Lăng đã sắp bước ra khỏi cửa. Ngọc bội bị bóp nát vẫn nằm trong tay đang nắm chặt của hắn. Hẳn là lòng bàn tay đã bị cắt đứt. Máu tươi rơi xuống trên đường hắn đi qua.

Cùng với sát khí tỏa ra từ bóng lưng hắn, quả thực khiến người ta lạnh sống lưng. Đám hạ nhân trong phòng đều im như thóc.

Nhìn thấy bóng dáng nam nhân biến mất, Khương Vu mới mềm nhũn ngồi phịch xuống.

Những người khác chắc cũng chẳng khá hơn là bao. Một lúc sau, mới có người đến đỡ nàng: “Phu nhân.”

Khương Vu khoát tay, không cho nàng ta đến gần.

Nàng chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.

Nàng chỉ mong Sở Yên mau chóng trở về hòa thuận với Sở Lăng, lại quên mất việc Sở Yên có nguyện ý ở bên Sở Lăng hay không.

Xong rồi, nếu đến lúc đó nàng ta dây dưa với phu quân của cô em chồng. Cổ Khương Vu lạnh toát. Dựa theo tính cách động một chút là gϊếŧ người của Sở Lăng, biết bao nhiêu người sẽ bị liên lụy, phải chôn cùng chứ?

Làm sao bây giờ?

Cuối cùng Khương Vu cũng từ từ đứng dậy. Nàng ấn ngực đang phát đau.

Đây đâu phải kẻ thù? Rõ ràng là tổ tông, phải nịnh nọt, giờ ngay cả chuyện tình cảm của hắn nàng cũng phải nhọc lòng.

Trên đời này, chắc không có vị chính thê nào bi đát hơn nàng.