Hòa Ly Với Tể Tướng

Chương 12: Ta muốn

Nhưng vẻ mặt nam nhân rõ ràng lại không kiêu ngạo không nịnh bợ.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng: “Phu nhân, ta có thể cho người những gì người muốn.”

Những gì nàng muốn? Khương Vu bật cười. Nàng cũng không biết mình muốn gì, không biết cuộc đời mơ màng hồ đồ này có hi vọng gì.

Nhưng nhìn gương mặt mày kiếm mắt sáng của Mạc Dương Chu, không biết vì sao Khương Vu lại xúc động, giống như khi nàng nhìn trúng hắn trong đám đông, lúc ấy ma xui quỷ khiến nàng lại đồng ý.

Vì không thể không làm người, Khương Vu cũng không làm khó hắn.

Thân phận nàng đặc biệt, tuy có thể nhờ công chúa Thanh Dương để gặp mặt, nhưng nàng cũng không định hạn chế tự do hắn. Mạc Dương Chu làm Khương Vu vui vẻ, nên nàng quyết định để hắn chọn cuộc đời hắn muốn, người... hắn muốn.

Danh hiệu “trai lơ” của công chúa Thanh Dương chỉ mang lại phiền phức cho hắn.

Bây giờ quả báo đến rồi.

Khương Vu bất an.

Thanh Dương bảo nàng về trước, lần sau hẹn lại là được rồi. Nhưng Khương Vu không muốn đi.

Nàng đứng dậy, đi tới đi lui sốt ruột. Cao tiểu thư là người phong lưu, chắc không phải có ý gì với Dương Chu chứ?

Khương Vu càng nghĩ, trong lòng càng bức bối. Thấy bộ dạng nàng như vậy, Thanh Dương cười không dứt, giọng điệu ra vẻ từng trải đời:

"Ai da, con người ấy, bất luận là nam nhân hay nữ nhân, kỳ thật đều là đồ hèn cả. Ngươi phải cao cao tại thượng, gần mà như xa, hắn mới si mê không dứt."

Khương Vu lười nhác đáp: "Ngươi thích Sở Lăng đấy à?"

Đủ cao cao tại thượng rồi chứ?

Thanh Dương nghẹn lời, khoát tay: "Được rồi, bổn cung không nói lại ngươi."

***

Lúc buổi trưa, Mạc Dương Chu vẫn chưa tới.

Hạ nhân tới giục Khương Vu trở về, nói Sở Lăng muốn dùng cơm trưa tại phủ.

Khương Vu mặt lạnh như tiền: “Ta và công chúa đang trò chuyện vui vẻ, trưa nay không trở về.”

Nàng hít một hơi dài, nhất định phải đợi Mạc Dương Chu, cũng khó có khi mạnh mẽ một lần.

Hạ nhận lộ vẻ mặt khó xử, nhưng hình như nhận ra tâm tình Khương Vu không tốt, nên không dám cãi lời, đành lui xuống.

Đợi hạ nhân đi rồi, Thanh Dương cười khổ: “Ta thấy ngươi là muốn hành chết ta.”

Nói tới đây nàng ta cười rộ lên, “Nhưng hai người các ngươi thú vị thật đấy. Lần trước ngươi không đến, Mạc tiên sinh đợi cả ngày, nói gì cũng nhất định không chịu đi, sợ ngươi đột nhiên lại đến. Hôm nay lại thành ngươi đợi hắn.”

Khương Vu biết nàng ta nói đến chuyện nàng gặp A Diệp rồi không đến. Hắn lại đợi cả một ngày sao?

Nàng nhớ đến đại tiểu thư Cao gia mà mình đã từng gặp một lần kia. Cao gia chỉ có một khuê nữ như vậy nên đại tiểu thư được nuôi lớn trong vô vàn cưng chiều, tính tình ngang ngược chẳng kém Thanh Dương.

Ngực Khương Vu khó chịu.

“Nếu nàng ta động đến Dương Chu, ngươi xử nàng ta!” Nàng tức giận nói.

Thanh Dương bật cười: “Sao lại là ta?”

“Chứ chẳng lẽ ta tự mình ra tay?”

“À…”

Cũng đúng, nếu tin tức thừa tướng phu nhân vì một nam nhân mà tranh giành lan truyền ra ngoài, thì ngày mai kinh thành sẽ máu chảy thành sông.

**

Giờ cơm tối, phủ Thừa tướng lại sai người đến.

Lần này là Sơ Nhất.

“Phu nhân, tướng gia đợi ngài dùng bữa.”

Giọng điệu hắn cung kính, nhưng lời nói không cho phép phản bác.

Cái đức hạnh giống hệt chủ tử của hắn. Nhưng lần này, Khương Vu không dám phản bác, chỉ có thể nói một tiếng “Biết rồi” rồi chuẩn bị rời đi.

Chỉ là đi được hai bước, nàng đột nhiên dừng lại.

“Ngươi lui xuống trước, ta có vài lời muốn nói với công chúa.”

Sơ Nhất không nói gì, lui ra ngoài.

Khương Vu quay sang nói với Thanh Dương: “Ta muốn.”

“Hả?” Một câu không đầu không đuôi làm Thanh Dương sửng sốt, còn vô thức nhìn xuống dưới háng mình, phảng phất như ước gì có thể mọc ra thứ đặc biệt đó để thỏa mãn nàng.