Hòa Ly Với Tể Tướng

Chương 11: Giải tỏa

Khương Vu đành phải tiếp tục.

Mãi đến khi Sở Lăng vừa lòng, lại cầm xẻng đến hố kế tiếp.

Khương Vu thảnh thơi tự tại. Cái này nếu nàng tự làm, còn không biết đến bao giờ mới xong. Nàng xách xô nhỏ đi theo sau. Không hiểu sao, trong đầu thoáng hiện lên hai bóng người giống vậy.

Cũng là như thế này, bọn họ cùng nhau trồng cây. Khác ở chỗ người đứng là nữ tử, nàng vỗ vỗ đầu nam nhân: “Ngốc quá! Tưới nhiều vào, phải ngấm nước mới được!”

Mà nam nhân chẳng giận, ngược lại chịu thương chịu khó nghe nàng sai khiến.

Trong nháy mắt đó đột nhiên đầu đau như búa bổ, Khương Vu dừng bước, một tay đè huyệt thái dương.

Đây là ký ức khi nào?

Nàng suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra. Đúng rồi, rừng đào này xưa kia do Sở Lăng và Sở Yên trồng.

Tình cờ nàng từng gặp hai người họ. Lúc đó nàng không hay biết gì, còn cho rằng tình cảm huynh muội họ tốt biết mấy.

Đúng vậy, ngoài Sở Yên, còn ai khiến Sở Lăng khuất phục bị sai sử như vậy? Nếu không phải Sở Yên, sao hắn biết trồng cây?

Nghĩ thông suốt, cơn đau đầu trong nháy mắt vừa rồi tan biến, nàng lại đi theo sau.

***

Ngày hôm sau lúc nàng đến phát hiện những cây hôm qua trồng đều có vết ẩm ướt rõ rệt trên mặt đất.

Khương Vu tưởng là người hầu tưới nước sớm, hỏi ra mới biết là Sở Lăng.

Hèn gì hôm qua hắn cứ nhất định phải cùng nàng trồng. Hóa ra người này muốn hành nàng, nhưng lại không yên tâm giao việc quan trọng này cho nàng?

Khương Vu nhìn những vết nước dưới gốc đào trong sân, nghĩ đến dáng vẻ Sở Lăng tự tay trồng, tưới nước, lần này tâm trạng nàng lại bình tĩnh ngoài dự đoán.

Thật ra, nếu không phải lời con trai kích động, ngày đó nàng cũng chẳng đến nỗi thâtd thố như vậy.

Khương Vu đã qua cái tuổi yêu hận cuồng si. Không cam lòng không phải không có, nhưng dù có hẹp hòi đến đâu thì nửa đời người đã trôi qua rồi, nàng cũng đã buông xuống.

Nàng chỉ là người bình thường. Cái nàng khát vọng là một gia đình bình yên, một gia đình vui vẻ ấm áp.

Khương Vu nhìn những cây đào, đột nhiên rất muốn gặp Mạc Dương Chu.

Người như Sở Lăng mà cuối cùng cũng có được hạnh phúc mỹ mãn, thì nàng đương nhiên cũng có thể.

***

Lần này, Khương Vu vẫn không gặp được Mạc Dương Chu.

Lúc nàng đến, công chúa Thanh Dương hơi ngượng ngùng: “A Vu, ngươi xem ngươi này, chậm một bước rồi. Mạc tiên sinh bị đại tiểu thư Cao gia gọi đi xướng khúc rồi.”

Đại tiểu thư Cao gia kia cũng là người hoang đường, nhưng quan hệ với Thanh Dương không tốt.

“Cũng không phải ta sợ nàng ta,” Thanh Dương giải thích, “Nhưng ngươi biết đấy? Nàng ta là người điên. Chọc phải người điên, về sau phiền toái lắm, ngươi hiểu chứ?”

Khương Vu nhìn ấy nàng chăm chăm, chân thành hỏi: “Như thế không phải là sợ nàng ta sao?”

Trên mặt Thanh Dương lộ ra vài phần xấu hổ: “Không phải sợ kiểu đấy. À… chủ yếu là vì ngươi!” Nói đến đây, Thanh Dương đột nhiên đúng lý hợp tình: “Ngươi cứ nói ngươi và Mạc Dương Chu không phải quan hệ đó! Cứ nói không thể hạn chế tự do hắn, tôn trọng lựa chọn hắn. Làm ta cũng lưỡng lự. Nếu ngươi nói ra nhất định muốn hắn, thì về sau kinh thành này, dù là Thiên Vương Lão Tử đến, cũng đừng hòng cướp người từ tay ta!”

Khương Vu đột nhiên thấy chột dạ.

Ban đầu Khương Vu tìm Mạc Dương Chu là để giải tỏa.

Nàng cảm thấy sắp bị Sở Lăng, bị cái nhà lạnh băng kia bức điên rồi.

Lúc nào nàng cũng thấy quyền lực đè nặng mình.

Vì Sở Lăng là thừa tướng, nên hắn đứng, nàng quỳ. Hắn bảo nàng đi đông, nàng không dám đi tây. Tôn nghiêm, tình cảm, cảm xúc của nàng ở trước mặt hắn chẳng đáng một đồng.

Khương Vu cũng muốn tìm người như vậy, để mình cũng có thể cảm nhận được chút ít cảm giác áp chế, giày xéo tôn nghiêm người khác.

Nhưng sự thật là, không phải ai cũng làm được người bề trên.

Sở Lăng không coi người ra gì, nhưng nàng không thể vứt bỏ lương tâm của một con người.

Khi nhìn người khác chịu nhục, Khương Vu cảm nhận được không phải vui sướиɠ, mà là tội lỗi.

Tội lỗi đó đè nàng đến thở không nổi.

Có lẽ chỉ có Sở Lăng, kẻ hoàn toàn vứt bỏ nhân tính, mới thấy vui vẻ trong chuyện này.

Vì thế Khương Vu từ bỏ.

Nàng mất đi hứng thú, thu bàn chân chuẩn bị giẫm đạp lên người trên mặt đất. Chuyện không làm mình vui vẻ thì không cần thiết phải làm.

“Ngươi đi ra ngoài đi.” Lúc ấy nàng nói thế với Mạc Dương Chu. Sau đó khi nàng xoay người thì làn váy bị kéo lại.

Khương Vu quay lại, nhìn xuống bàn tay đang túm mình. Hắn chỉ để lộ hai đốt ngón tay, che giấu bàn tay thô ráp không hợp với bản thân hắn. Nhưng Khương Vu lại đọc được sự tự ti và thận trọng trong đó.