Hòa Ly Với Tể Tướng

Chương 10: Mặt người chết

Khương Vu thực sự cảm thấy lần này mình nhất thời nổi giận đúng là thiệt thòi lớn.

“Phu nhân, nghỉ ngơi một chút đi. Đại nhân nói không giới hạn thời gian.”

Trán Khương Vu đã mồ hôi đầm đìa. Vì Sở Lăng không cho phép ai giúp đỡ, nên không ai dám tới gần. Nhưng Chi Chi vẫn đau lòng nàng.

Tuy Sở Lăng có thờ ơ với Khương Vu thế nào đi nữa, nhưng nhiều năm nay nàng quả thật chưa từng làm việc nặng. Huống hồ là việc trồng cây tốn nhiều sức lực này.

Ban đầu Khương Vu còn có chút tức giận. Trồng thì trồng, xem như thứ chứng kiến tình yêu của bọn họ, để nàng tự trồng. Chờ sau này hòa ly thành công, nàng nhất định phải tìm cơ hội nói cho Sở Yên biết, để nàng ta khó chịu.

Nhưng sau khi làm được một lúc thì nàng đã nhụt chí.

Thôi, tức giận làm gì? Thiệt thòi vẫn là mình.

Sở Lăng nói không giới hạn thời gian, Khương Vu đoán chỉ cần làm xong trước khi Sở Yên về là được. Nàng dừng lại, định nghỉ ngơi một lát như lời Chi Chi nói.

Chưa kịp xoay người, đã nghe thấy tiếng hạ nhân hành lễ: “Tham kiến đại nhân.”

Ngay lập tức nàng nắm chặt xẻng. May quá, suýt nữa thì để Sở Lăng tưởng nàng lười biếng.

Nhưng lười biếng hay không cũng chẳng khác gì. Nàng đào nửa ngày trời, trước mặt chỉ có một cái hố nhỏ.

Sở Lăng đã đi tới. Khương Vu dừng lại, cũng nhỏ giọng nói: “Tham kiến đại nhân.”

Nàng đứng đó không nhúc nhích, trong lúc nhất thời không biết có nên tiếp tục hay không.

Một lúc lâu sau, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay.

Sở Lăng đưa tay ra.

Lúc này Khương Vu hận không thể mọc thêm vài cái đầu để hiểu nam nhân này có ý gì. Ánh mắt nhanh chóng liếc đông ngó tây, nàng hiểu theo cách đơn giản nhất, đặt bàn tay bẩn đầy bùn đất lên tay hắn.

Nam nhân mím môi, nhìn bàn tay nhỏ non mịn kia trong chốc lát, mới mơt miệng nói: “Xẻng.”

Nhận ra mình hiểu lầm, Khương Vu xấu hổ, vội vàng rụt tay lại, rồi đưa xẻng bên tay kia qua cho hắn.

Lúc lấy lại tinh thần, nàng càng kinh ngạc hơn. Vừa rồi nàng đưa cái gì cho hắn vậy?

Sở Lăng vừa hạ triều, vẫn mặc quan phục, tiên hạc vỗ cánh sắp bay trên bộ quan phục đỏ thắm kia không biết đã khiến bao nhiêu người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Nhưng lúc này, hắn xắn tay áo lên, dựa theo cái hố nhỏ Khương Vu đào, đào sâu hơn một chút.

Khương Vu sửng sốt không nói nên lời. Quả thật, dù làm việc nặng nhọc, nhưng toàn thân người nam nhân này vẫn toát lên vẻ cao quý đáng chết. Nhưng tại sao hắn lại làm việc này?

Sở Lăng không giống Khương Vu. Hắn rất thành thạo. Cái hố đã đạt kích thước thích hợp. Sau đó hắn đặt cây đào xuống.

Khương Vu cứ ngây ngốc nhìn. Bị ánh mắt đen nháng của hắn quét qua, nàng vội vàng chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng lại không biết mình có thể làm gì, nàng đành tiếp tục trông mong mà nhìn.

Trong mắt nam nhân thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ: “Đỡ.”

Khương Vu đi tới đỡ, nhìn hắn bắt đầu lấp đất.

Sự kinh ngạc dần lắng xuống, Khương Vu cảm thấy mình có thể hiểu rồi. Dù sao đây cũng là trồng cây cho Sở Yên, Sở Lăng muốn tự mình làm cũng không khó hiểu.

Nhưng hắn không nên gọi nàng tới.

Trong lòng Khương Vu đã bắt đầu nghĩ cách để ghê tởm Sở Yên, để nàng ta biết việc này là do nàng và Sở Lăng cùng làm.

Vậy Sở Yên sẽ còn cảm động không?

Khương Vu thậm chí còn cảm thấy khoái trá vì suy nghĩ này.

Cho đến khi tiếng Sở Lăng vang lên: “Tưới nước.”

Khương Vu sửng sốt, vừa ngẩng đầu lập tức đối diện với ánh mắt nam nhân. Dường như trong ánh mắt như xuyên thấu tất cả kia, mọi suy nghĩ của nàng đều phơi bày ra hết.

Nàng lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi xổm xuống tưới hai gáo nước, cảm thấy được rồi thì dừng lại ngẩng đầu lên. Sở Lăng vẫn là vẻ mặt không biểu cảm như người chết kia: “Chưa đủ, phải tưới cho ngấm.”