Một câu nói rất nhẹ, giống như tiếng thở dài, không nghe ra cảm xúc gì.
Nhưng ít nhất Khương Vu nghe ra, hắn sẽ không gϊếŧ nàng.
Vì sao? Cũng đúng, nàng là chính thê của hắn, là mẹ của con hắn. Nên dù hắn tức giận cũng sẽ không thật sự muốn mạng nàng.
Khương Vu tự tìm lý do an ủi mình. Tuy rằng nàng cũng biết, nếu Sở Lăng muốn làm thì lý do nào cũng vô dụng.
Ít nhất, mạng nàng giữ được rồi.
Nàng mới vừa thở phào, đã nghe Sở Lăng mở miệng: “Sơ Nhất.”
Sơ Nhất là ám vệ của Sở Lăng. Khương Vu vừa nghe thấy hắn kêu tên này đã sợ. Quả nhiên, ngay sau đó người đàn ông bình tĩnh lại lạnh lùng ra lệnh:
“Những kẻ chặt cây hôm nay, đều gi…”
Hắn chưa nói xong, đã bị Khương Vu chặn lại, dùng môi lấp kín.
Khương Vu lại tức đến mức nước mắt tuôn rơi. Nàng quên mất, xưa giờ Sở Lăng không phải người. Dù không gϊếŧ nàng, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha cho người khác.
Hắn lại muốn tăng thêm tội nghiệt lên người nàng.
Bởi vì quá sốt ruột, Khương Vu chỉ nghĩ ra cách này. Nếu để hắn nói xong, tên đao phủ Sơ Nhất kia sẽ lập tức ra tay.
Nàng chủ động đυ.ng vào người làm mình ghê tởm. Nhận ra điều này, người Khương Vu run lên. Cảm giác trên môi mềm mại, nàng lại cố kìm nén xúc động không cắn hắn.
Mệnh lệnh của chủ tử chưa nói xong, Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai người đang ôm nhau.
Ánh mắt sắc bén của Sở Lăng quét tới, hắn lập tức cúi đầu. Trước khi cúi đầu, hắn thấy tay Sở Lăng đặt trên tay vịn vốn phải làm động tác ra lệnh, nhưng lại dừng ở đó, không biết rốt cuộc là muốn ra lệnh gì.
Đại nhân tựa hồ đang do dự. Thật là hiếm thấy, vị đại nhân sát phạt quyết đoán bấy lâu nay lại do dự. Một lát sau, Sở Lăng cuối cùng cũng nhúc nhích tay.
Ý là “Lui xuống đi”.
Sơ Nhất hiểu rõ, đại nhân đây là đang nhượng bộ phu nhân. Hắn lập tức xoay người biến mất tại chỗ.
Hắn biến mất lặng yên không một tiếng động. Cho nên Khương Vu đang đưa lưng về phía hắn cũng không hay biết gì.
Khương Vu chỉ thấy gương mặt không phân biệt được vui buồn của Sở Lăng. Nàng khẽ dời môi đi.
“Là ta ra lệnh,” nàng cầu xin, không cần cố gắng làm giọng mềm đi. Vốn dĩ giọng nàng đã ngọt ngào nũng nịu, nay lại thêm chút run rẩy vì sợ hãi, gần như chỉ còn lại tiếng thở khẽ, “Đại nhân chớ làm khó các nàng được không?”
Nói rồi, nàng giống như lấy lòng dụi dụi chóp mũi vào mặt Sở Lăng, thân thể càng áp sát hắn hơn.
Tay Sở Lăng đặt trên tay vịn ghế đã nắm chặt. Hắn híp mắt phượng lại. Nữ nhân trong lòng cứ như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Im lặng một hồi lâu, hắn mới lên tiếng.
“Không có lần sau.”
Khương Vu thở phào nhẹ nhõm. Khi nhận ra tư thế của hai người, thân thể vốn mềm nhũn vì sợ hãi, lại bắt đầu cứng đờ trở lại.
“Tạ ơn đại nhân.”
Nàng cẩn thận cố gắng kéo ra một tí khoảng cách. Nhưng nàng là do Sở Lăng kéo tới, không có lệnh của hắn, nàng không dám đứng dậy hẳn. Nhưng vừa cách ra một chút thì không có thân thể Sở Lăng chống đỡ, nàng không chịu nổi lại phải dán vào.
Sau năm lần bảy lượt như thế, nam nhân tựa hồ không nhịn được nữa, tay đặt bên hông nàng bỗng siết chặt, khiến nàng không thể nhúc nhích.
Khương Vu không dám cử động dù chỉ một chút. Nàng thực sự sợ hãi.
Tay nam nhân đặt trên hông nàng dần buông lỏng, từ giam cầm chuyển thành một sự ám chỉ khác.
“Tạ ơn như thế nào?”
Giọng nói khàn khàn cùng sự ám chỉ kia không cho phép nàng lờ đi. Khương Vu nhắm mắt lại, xong rồi, lại là một ngày xui xẻo.
Súc sinh kéo quần lên lại thành bộ dạng lãnh khốc vô tình.
Mùi vị thối nát trong không khí cũng không thể làm vẻ mặt lãnh đạm của hắn có chút mập mờ nào.
“Nếu nàng đã chặt, vậy thì trồng lại.”
Trước kia mây mưa xong là ban thưởng. Lần này rất rõ ràng, dù đã hung ác đến nỗi thư phòng bị tàn phá thành một đống hỗn độn, thì cơn giận còn sót lại của Sở Lăng vẫn chưa nguôi. Nên hắn tống cổ Khương Vu đi trồng cây.