Khương Vu cạn lời trước sự lý giải dâʍ ɭσạи của người này. Nhưng ngay sau đó nàng nghiêm mặt nói: “Ta nói là Dương Chu. Ta muốn.”
Nàng hít sâu một hơi, nàng và Mạc Dương Chu đã mấy năm. Đối với tình cảm của mình, Khương Vu vẫn là có tự tin. Dù mục đích của hắn là gì, cứ cho là vì tiền của nàng cũng được. Quân tử luận công, không luận tâm. Hắn đối với nàng không có gì để chê, nàng ở bên hắn cũng rất thoải mái.
Hiện giờ cũng sắp hòa ly, nàng suy nghĩ cho tương lai của mình cũng không sai.
“Ta hòa ly rồi, sẽ để hắn tới cửa làm hôn phu của ta. Đứa bé Minh Châu kia cũng ngoan ngoãn. Ta sẽ coi nó như con ruột.”
Mạc Minh Châu là con gái Mạc Dương Chu. Khương Vu rất thích cô bé.
Nàng tự mình sắp xếp, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khϊếp sợ không nói nên lời của Thanh Dương.
“Ngươi đùa hay thật vậy?”
Khương Vu nghiêm túc nói: “Là thật, không phải đùa.”
Thanh Dương vẫn há hốc mồm: “Hòa ly là sao? Sở Lăng nói hả?”
Bởi vì quá mức không thể tưởng tượng nên nửa câu sau giọng điệu nàng ta trở nên sắc bén.
Vẻ mặt Khương Vu như kiểu đương nhiên, sau đó dường như nhớ ra điều gì, nàng tỏ ra đã hiểu: “Ta quên mất, ngươi không thân Sở Yên nên không biết. Nữ nhân đó rất đặc biệt, trước đó đã từng nói, tuyệt đối không làm thϊếp. Nhưng dù nàng ta đồng ý làm thϊếp, thì Sở Lăng cũng sẽ không để nàng ta ấm ức đâu. Hòa ly là chuyện sớm hay muộn gì cũng đến.”
Thanh Dương há miệng, chung quy vẫn không nói câu nào lại ngậm lại. Nàng ta bưng chén trà lên uống một ngụm.
Khương Vu thấy dáng vẻ nàng ta như vậy cứ có cảm giác như nàng ta muốn nói điều gì đó. Nhưng nàng vội đi nên cũng không hỏi, chỉ dặn dò một câu: “Nhớ lời ngươi nói, Thiên Vương lão tử đến cũng không được phép mang Dương Chu đi.”
Thanh Dương nhìn nàng một cái, vẫy vẫy tay tỏ vẻ đã biết, đuổi nàng đi.
Lúc trở về, Khương Vu vẫn buồn bực.
Không gặp được Mạc Dương Chu đã buồn, lát nữa còn phải đi ứng phó với gương mặt người chết của Sở Lăng càng buồn hơn.
Sao Sở Yên vẫn chưa về?
Khương Vu không dám đề cập đến hòa ly. Ai dám nhắc chuyện hòa ly với Thừa tướng đại nhân chứ, thể diện của hắn để đâu?
Nói hòa ly là cho mình thể diện, kỳ thật là chờ hắn hưu thê*, mình làm quả phụ. À… Khương Vu nghĩ lại, không phải quả phụ, là bị chồng bỏ.
(*Hòa ly: là hai bên ly hôn hòa bình. Hưu thê là bên nữ mắc lỗi trong hôn nhân bị bên nam bỏ.)
Hứ, còn không bằng quả phụ.
Trong lòng Khương Vu tức giận. Lúc nàng đang định bước vào cửa lớn thì bị Sơ Nhất gọi lại.
“Phu nhân.”
“Làm gì?” Tâm tình không tốt nên giọng điệu của nàng cũng khó chịu.
Sơ Nhất dừng một chút, trên mặt hiện lên do dự một lát, rồi mở miệng nhắc nhở: “Phu nhân có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Nếu là ngày giỗ của Sở Lăng, nàng nhất định không quên.
Sơ Nhất thấy vẻ mặt nàng là biết nàng đã quên, vì thế hắn nhỏ giọng nhắc nhở:
“Hôm nay là ngày phu nhân và đại nhân thành thân mười tám năm.”
Khương Vu ngây ngẩn cả người, sửng sốt một lát rồi lập tức hồi thần. Nàng đã quên mất. Nhưng lễ vật đã chuẩn bị xong. Vì thế nàng nhanh chóng vẫy tay bảo Chi Chi mang đến.
Nàng nhìn Sơ Nhất. Hắn cũng mang gương mặt người chết như chủ tử của hắn vậy. Trong lòng Khương Vu còn buồn bực, hôm nay sao tên này tốt bụng vậy?
Cũng do mấy ngày nay nàng tức đến hồ đồ, nên quên mất ngày này.
Nhưng ngẫm lại cũng không chắc gì Sở Lăng nhớ.
Nhắc đến cái ngày quỷ này, Khương Vu cũng coi như là tự vác đá nện vào chân mình. Khi đó nàng một mảnh tình si với Sở Lăng, cái ngày tháng râu ria gì cũng nhớ rõ, tìm mọi cách đủ lý do để ở bên hắn.
Hối hận! Bây giờ nghĩ lại Khương Vu hận không thể cho mình hai cái tát.
Mọi chuyện đã bắt đầu, thì không thể dễ dàng kết thúc. Nàng nhớ rõ khi mình muốn quên đi những ngày này, Sở Lăng lại nói một câu nhẹ như mây: “Gần đây nàng có để tâm không?”