Thập Niên 60: Cô Em Gái Bị Lạc Đường Quay Về Rồi

Chương 20: Chia tay (2)

Trước khi cúp máy, Hứa Vệ Hoa nói: “Tiểu Hoa, em hỏi họ xem có từng đến chỗ công an gần ga tàu hỏi không. Cha nói trước khi đưa em về nhà, ông đã đăng ký trình báo ở đó rồi.”

Lại bổ sung thêm: “Tiểu Hoa, kể từ ngày em theo cha về nhà, em chính là em gái anh, trước kia là vậy, sau này cũng vậy.”

Hứa Tiểu Hoa khẽ cắn môi, đáp: “Anh, em biết, anh đi làm nhiệm vụ nhớ phải cẩn thận. Nếu Tết được về nghỉ, nhớ báo trước cho em, em cũng sẽ về.”

“Được!”

Chờ cúp điện thoại, hốc mắt Hứa Tiểu Hoa ửng đỏ, tuy rằng cô biết có thể mình đã xuyên vào một quyển sách, có thể mọi người chỉ là nhân vật giấy, nhưng mười một năm qua, tình yêu thương của nhà họ Hứa không phải là giả. Nếu năm đó cha không đưa cô về thôn Hứa, huyện Khúc Thủy, Hàng thành, cô không dám tưởng tượng mình sẽ trôi dạt đi đâu, gặp ai, gặp phải chuyện gì.

Dù tốt hay xấu, với một đứa trẻ năm tuổi mà nói, mọi thứ đều tràn ngập sợ hãi.

Mười một năm mất tích, là cha, mẹ và anh trai đã cho cô một mái ấm.

Tần Vũ xoa đầu cô: “Tiểu Như, con là con gái của mẹ, cũng là con gái nhà họ Hứa ở huyện Khúc Thủy. Chờ lần sau anh con nghỉ phép, mẹ sẽ đưa con về, hoặc đón cậu ấy đến nhà mình ở vài ngày được không?”

Hứa Tiểu Hoa bình tĩnh lại, nhớ tới hai điều anh trai dặn, lập tức bảo: “Anh con nói cha nhặt được con ở ga tàu Kinh Thành, lúc đó con đang sốt cao. Trước khi đưa con về huyện Khúc Thủy, ông ấy đã đăng ký trình báo cho công an gần đó rồi.” Lại nhìn mẹ hỏi: “Mọi người có từng đi hỏi qua không?”

Tần Vũ khẽ nhíu mày: “Có, tất cả công an ở Kinh Thành bọn mẹ đều hỏi qua rồi.” Không chỉ họ, lúc đó Cửu Tư và anh cả cũng đều nhờ người trong hệ thống lưu ý giúp.

Nhưng Tần Vũ cũng không chắc lắm. Hai ngày đầu con gái bị lạc mất, đầu óc bà vẫn luôn trong trạng thái hỗn loạn, việc liên hệ với công an chủ yếu là do Cửu Tư, anh cả, chị dâu lo liệu. Chẳng lẽ lúc đó lại bỏ sót công an nào ở gần ga tàu?

Nhiều năm như vậy, bà đã suy nghĩ ngàn lần về lý do con gái mất tích. Trước đây, bà cảm thấy tìm được con là điều quan trọng nhất, mà bây giờ tìm được rồi, bà nghĩ mình cũng nên đi tìm sự thật cho mình và con.

Tần Vũ nắm tay Tiểu Hoa: “Anh con có đồng ý cho con về với mẹ không? Vậy hôm nay đi nhé? Học tịch và hộ khẩu bên này, mẹ sẽ nhờ bạn ở cục giáo dục Hàng Thành lo liệu, không có vấn đề gì đâu. Hôm qua bà nội biết được tin tức của con thì mừng lắm, chúng ta về nhà được không con?”

Đối diện với ánh mắt vừa mong đợi vừa lo lắng của mẹ, Hứa Tiểu Hoa khẽ cười, đáp: “Vâng!”

Cô chưa biết, ở Kinh Thành, người vô cùng lo lắng chờ đợi cùng quan sát cô có về nhà hay không, khi nào thì về nhà, cũng không chỉ có một mình bà nội.



Buổi trưa lúc Lý Kiều Kiều trở về, thấy hành lý của Hứa Tiểu Hoa đã được thu dọn xong, nước mắt thoáng chực trào nơi khóe mắt. Cô ấy đẩy hộp cơm nhôm qua, giả vờ bình tĩnh nói: “Trưa nay ăn cơm củ cải, tớ còn tưởng sáng nay cậu đi rồi, bấm bụng chắc phải ăn hai phần đây này!”

Hứa Tiểu Hoa nhận lấy hộp cơm còn đang tỏa ra hơi ấm, nói với cô ấy: “Dù sao cũng phải chào cậu một tiếng, chẳng biết lần sau gặp lại là bao giờ!” Cô đưa một túi vải cho Kiều Kiều: “Hôm nay tớ mua hai hộp dầu sò ở trấn, còn 4 đồng, để lại hết cho cậu.”

Lý Kiều Kiều biết rõ 4 đồng này tiết kiệm thế nào. Mỗi tháng trường phát 3 đồng tiền lao động. Ngoài xà phòng, kem đánh răng, giấy vệ sinh cần thiết ra, Tiểu Hoa còn không nỡ mua nổi quả trứng vài xu.

Hai người từng tính, kỳ nghỉ đông sẽ đi bộ 30 cây số về nhà, vì vé xe đắt tới tận 2 đồng.

Nước mắt Lý Kiều Kiều cuối cùng cũng không kìm được, sụt sịt đẩy lại: “Cậu giữ lấy đi, cậu đi tới chỗ lạ mà!”

Hứa Tiểu Hoa cười: “Mẹ tớ tốt với tớ lắm, nếu không tớ cũng chẳng đi theo về làm gì. Cậu ở đây một mình, có việc cũng chẳng biết bàn với ai, cứ giữ lấy đi.”

Hai người đang đẩy qua đẩy lại thì Thôi Mẫn, Phương Tiểu Bình, Mạnh Nguyên về. Thấy Lý Kiều Kiều đỏ mắt, mắt Thôi Mẫn sáng lên, giọng như xem kịch vui: “Ôi, sao thế, hai người còn có thể cãi nhau cơ à? Mặt trời mọc đằng tây rồi!”

Lý Kiều Kiều không để ý tới cô ta, dứt khoát bỏ tiền vào túi, nói với Tiểu Hoa: “Ăn cơm trước đi, đợi lát sẽ nguội mất. Phải ngồi tàu lâu không?”

“Ừ, chắc mất hơn chục tiếng.” Thời buổi này toàn là loại tàu chạy chậm, cô đoán nhanh nhất cũng phải sáng mai mới tới.