Hạ quyết tâm, Hứa Tiểu Hoa cảm thấy người đầu tiên cô muốn nói chính là Kiều Kiều, nên bèn khẽ bảo: “Kiều Kiều, xuống chui vào chăn tớ đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Đợi Kiều Kiều xuống rồi, Hứa Tiểu Hoa mới ghé tai vào tai cô ấy, nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều, mẹ ruột của tớ tới tìm tớ, có lẽ tớ sẽ đi với bà ấy.” Nói xong, cô lo lắng nhìn phản ứng của Kiều Kiều. Dù bình thường toàn là Kiều Kiều giúp đỡ cô nhiều hơn, nhưng cô biết ngoài mình ra, Kiều Kiều không thích mở lòng với ai cả. Nếu cô đi, có thể Kiều Kiều sẽ cảm thấy cô đơn.
Lý Kiều Kiều lập tức phản ứng lại, hạ giọng hỏi: “Người đồng chí nam hôm đó là đến tìm cậu à? Để nhận thân sao?” Cô ấy còn tưởng là lãnh đạo trường cấp ba trên huyện, thấy tiếc cho mầm non học giỏi như Tiểu Hoa nên mới đến khảo sát.
Hứa Tiểu Hoa gật đầu: “Đúng, là người thân nhà tớ. Hôm qua mẹ ruột và anh họ cũng đến, tớ nghĩ chắc vài ngày nữa sẽ cùng họ đi đến Kinh Thành.”
“Thật sao, vậy cậu có thể về học cấp ba không? Nhà còn có anh em nào khác không?” Chuyện Tiểu Hoa không phải con ruột nhà họ Hứa, cô ấy đã sớm nghe người trong thôn nói rồi, nhưng vì chú Hứa là kế toán thôn, do đó mới không ai dám bàn tán trước mặt Tiểu Hoa, sau dần cô ấy cũng quên mất.
Nên giờ nghe Tiểu Hoa nói vậy, Lý Kiều Kiều không cảm thấy bất ngờ, chỉ lo không biết trong mười một năm Tiểu Hoa mất tích, gia đình gốc có sinh thêm con không. Nếu có, Tiểu Hoa về như vậy khiến cô ấy rất không yên tâm.
Không ngờ Tiểu Hoa lại nói: “Chắc là học cấp ba được! Mẹ và cha tớ chỉ có mình tớ thôi.”
Lý Kiều Kiều yên lòng, không nhịn được cười nói: “Tốt quá rồi, Tiểu Hoa, đợi sau này rảnh cậu phải viết thư cho tớ nhiều nhé.”
“Được!” Hứa Tiểu Hoa bỗng nhiên nhìn cô ấy: “Kiều Kiều, sau này tớ sẽ để dành tiền, chờ đủ rồi, tớ sẽ mua cho cậu một công việc tạm thời trong thành phố.” Cô không nói với Kiều Kiều, cô không định học cấp ba mà muốn vào nhà máy. Cô tính để dành một năm, có lẽ có thể kiếm được một hai trăm đồng, đủ mua việc cho Kiều Kiều ở huyện Khúc Thủy.
Cường độ lao động ở đại học lao động quá lớn, giờ thời tiết càng lạnh, cô nghĩ qua nửa tháng nữa, chắc chắn trên mặt, tay và chân của họ sẽ mọc sẹo đông.
Lý Kiều Kiều không ngờ Tiểu Hoa lại nói vậy, lập tức nhìn cô ngẩn ra, rồi cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoa, tớ cũng không nghĩ tới còn có người nói muốn mua cho tớ một công việc!” Nói xong một câu, nước mắt đã sớm trào tới hốc mắt, tuôn rơi xuống.
Một mình cô ấy ở nhà đã khó ăn no một hai bữa, được đến đây học trung cấp, cô ấy tự nghĩ mình đã dùng hết vận may rồi. Không ngờ lại còn có người sẵn lòng bỏ một số tiền lớn ra mua việc trong thành phố cho cô ấy.
Đưa tay lau mắt, Lý Kiều Kiều nghiêm túc nói với Hứa Tiểu Hoa: “Cậu đừng lo cho tớ, Tiểu Hoa, được học ở đây với tớ đã là điều không tưởng rồi. Cậu đừng bận tâm cho tớ, về đó nhớ sống hòa thuận với gia đình, rảnh thì viết thư cho tớ.”
“Được, Kiều Kiều.” Chưa tìm được việc, Hứa Tiểu Hoa không dám nói chắc, nhưng cô đã định khi nào có tiền, việc đầu tiên chắc chắn là mua công việc cho Kiều Kiều.
Buổi sáng, khi nghe bảo trong nhà còn có bác cả Hứa Hoài An, bác gái Tào Vân Hà, chị họ Hứa U U, chút hy vọng cuối cùng trong lòng Hứa Tiểu Hoa tan biến.
Tần Vũ thấy vẻ mặt cô không ổn, bèn dò hỏi: “Tiểu Bảo, con không muốn sống cùng mọi người sao? Chúng ta có thể thuê nhà riêng mà, con đừng lo.”
Hứa Tiểu Hoa lắc đầu: “Không phải, con đang nghĩ mình nên gọi điện cho anh trai, nói cho anh ấy biết chuyện này.”
Tần Vũ thở phào, đưa cô lên trấn gọi điện cho anh trai ở bộ đội. Hứa Tiểu Hoa nói ngắn gọn về việc mẹ ruột tìm đến.
Đầu bên kia, Hứa Vệ Hoa im lặng mất một lúc, câu đầu tiên là hỏi: “Bà ấy có đứa con nào khác không?”
“Không, nói chỉ có mình em thôi, vẫn luôn tìm em mãi.”
Lúc này Hứa Vệ Hoa mới nói: “Tiểu Hoa, em theo bà ấy về đi! Cha nói, lúc nhặt được em ở ga tàu, em cứ khóc đòi mẹ suốt, khi đó em đang phát sốt. Không ngờ sau khi hết sốt, em lại chẳng nhớ gì. Giờ anh phải đi làm nhiệm vụ, em để lại địa chỉ đi, anh sẽ viết thư kể chi tiết sau.”
Hứa Tiểu Hoa hỏi mẹ địa chỉ, rồi đọc cho anh trai.