Thập Niên 60: Cô Em Gái Bị Lạc Đường Quay Về Rồi

Chương 21: Chia tay (3)

Cơm củ cải là cơm nấu chung với cà rốt, thêm vài đũa củ cải muối, màu sắc đẹp mắt, chỉ thiếu dầu mỡ. Lý Kiều Kiều nghĩ, Tiểu Hoa theo mẹ ruột về cũng tốt, nhìn cách ăn mặc của mẹ cô, chắc là nhà cũng khá giả, về đó có thể đi học, ăn uống cũng khá hơn.

Hai người ăn từng miếng nhỏ, Hứa Tiểu Hoa chợt nhớ ra còn nợ lớp trưởng Quách Minh Siêu quả trứng, bèn nói với Kiều Kiều: “Phiếu lương thực của tớ để lại hết cho cậu, còn nợ lớp trưởng quả trứng, cậu nhớ trả giúp tớ.”

Lý Kiều Kiều gật: “Tớ nhớ mà.”

Thôi Mẫn bên cạnh vểnh tai nghe, lúc này cũng phát hiện Hứa Tiểu Hoa vừa đóng gói xong hành lý, vẫn là chiếc rương đan cũ mang theo lúc nhập học, tay cầm là loại cô ta vừa sửa ở trấn hôm kia. Nghe Tiểu Hoa nhắc đến việc trả trứng cho Quách Minh Siêu, cô ta cũng rõ Tiểu Hoa không có ý gì với cậu ấy, toàn là Quách Minh Siêu tự mình đa tình, thoáng hối hận vì từng nhắm vào Tiểu Hoa, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Hứa Tiểu Hoa, cậu đi đâu thế?”

Hứa Tiểu Hoa nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Không thể trả lời.”

Thôi Mẫn bị phớt lờ, lần này không giận, biết mình đuối lý trước.

Mạnh Nguyên cũng hỏi: “Hôm nay đi luôn sao? Bao giờ về?”

Hứa Tiểu Hoa không có mâu thuẫn gì với Mạnh Nguyên, mỉm cười trả lời: “Tiểu Nguyên, tớ nghỉ học, chắc không về nữa, bấy lâu nay cảm ơn cậu và mọi người đã chăm sóc.”

“Là về học cấp ba sao?” Viên Hữu Lỵ, người không có cảm giác tồn tại nhất trong phòng, rụt rè hỏi khẽ.

“Gần giống vậy!” Hứa Tiểu Hoa không định nói nhiều. Chuyện bị vu oan trộm xà phòng khiến cô có chút trái tim băng giá. Dù Thôi Mẫn, Phương Tiểu Bình là thủ phạm, nhưng ngoài Mạnh Nguyên ra, mọi người đều dửng dưng, chờ xem cô xấu mặt.

Biết Hứa Tiểu Hoa muốn nghỉ học, Phương Tiểu Bình vẫn luôn không lên tiếng không khỏi có chút giật mình. Tuy rằng lúc trước vu cáo hãm hại Hứa Tiểu Hoa, cô ta cũng dùng chuyện đuổi học, kỷ luật ra để đe dọa, nhưng không thật tình muốn cô nghỉ học, chỉ định hù dọa để Tiểu Hoa xin anh trai vài đồng, bù lại khoản tiền còn thiếu mua việc làm. Thậm chí cô ta còn nghĩ, cùng lắm thì sau này làm ra tiền sẽ trả lại cho Tiểu Hoa.

Không ngờ, chỉ vài ngày, Hứa Tiểu Hoa lại thật sự nghỉ học rời đi.

Mãi cho đến khi Tần Hiểu Đông đẩy chiếc xe đạp tới đón Hứa Tiểu Hoa, lời xin lỗi của Phương Tiểu Bình vẫn không thốt ra được, cô ta không biết nên mở lời thế nào.

Chỉ là một khắc nhìn thấy Tần Hiểu Đông kia, hối hận trong lòng lại dâng lên gấp bội, quần áo cùng cách ăn nói của người này rõ là người đến từ thành phố lớn, Hứa Tiểu Hoa gọi anh ấy là “anh họ”, chắc hẳn là con nhà cậu, cô, hoặc dì. Hứa Tiểu Hoa có người thân giàu có, thân thiết như vậy, nếu trước đây cô ta thẳng thắn dò hỏi, với quan hệ của hai người, có lẽ Tiểu Hoa sẽ sẵn lòng giúp đỡ.

Giờ thì mọi thứ hóa thành hư không!

Lúc ra cửa, Hứa Tiểu Hoa nhẹ nhàng ôm lấy Lý Kiều Kiều, dặn: “Có việc nhớ viết thư cho tớ.”

Lý Kiều Kiều đỏ hốc mắt gật đầu: “Cậu cũng phải sống thật tốt nhé, nếu bên đó không ở được thì cứ về thôn Hứa, cậu vẫn còn nhà ở đấy!”

“Yên tâm đi, trong lòng tớ biết rõ.”

Tần Hiểu Đông mượn xe đạp từ chủ khách sạn, đợi Tiểu Hoa ngồi vững mới chuẩn bị rời đi. Đột nhiên sau lưng có tiếng gọi: “Tiểu Hoa, đợi chút!”

Hứa Tiểu Hoa quay lại, là Phương Tiểu Bình – người bốn năm ngày chưa nói với cô một câu nào. Cô không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn.

“Tiểu Hoa, trước đây tôi… đầu óc mụ mị, mới… mới vu oan cho cậu. Thật ra… thật ra tôi cũng có nỗi khổ tâm riêng. Nhà tôi gửi thư tới… nói tìm cho tôi một công việc tạm thời, đối phương đòi 50 đồng, nhà tôi còn thiếu chút nữa, tôi nghe bảo anh trai cậu thăng lên làm đại đội trưởng, nên… nên mới bị quỷ ám, nhất thời nghĩ không thông.”

Phương Tiểu Bình chuẩn bị cả bụng bản thảo, nhưng đối diện với ánh mắt bình thản như nhìn thấu lòng người của Tiểu Hoa, cô ta lại không khỏi ngập ngừng nói không nên lời một câu đầy đủ. Trúc trắc nói xong, thấy Tiểu Hoa vẫn bày ra biểu cảm không chút thay đổi, lòng dần lạnh đi, do dự hỏi: “Tiểu Hoa, cậu tha thứ cho tôi được không?”

Hứa Tiểu Hoa lắc đầu: “Cậu vốn có thể quang minh chính đại nói với chúng tôi, nếu có khả năng, chúng tôi có thể giúp cậu gom góp. Nhưng để đạt được mục đích của mình, cậu sẵn sàng hy sinh tôi. Cậu biết tôi vô tội, nhưng cậu và Thôi Mẫn còn định dùng tiền đồ của anh trai tôi ra đe dọa. Thứ lỗi, tôi không thể tha thứ được.”