Thấy cảm xúc hai người dần bình ổn, Hứa Tiểu Hoa khẽ dò hỏi: “Cô ơi, cả đồng chí này nữa, hai người quen cháu sao?”
Tần Vũ nghe vậy, hơi sững lại: “Tiểu Bảo, con không nhớ mẹ chút nào sao?” Dù sớm đoán có thể là con gái không nhớ, nhưng đôi lúc Tần Vũ vẫn nghĩ, Tiểu Bảo thông minh thế, hẳn phải nhớ chút gì đó mới phải.
Sợ câu này làm con gái khó chịu, bà vội bổ sung thêm: “Không sao, không nhớ thì thôi.”
Như sợ con không tin, Tần Vũ lau khóe mắt ướŧ áŧ, vội lấy từ túi xách ra một cuốn album, đưa cho Hứa Tiểu Hoa: “Con xem, đây là ảnh hồi nhỏ của con.”
Hứa Tiểu Hoa nhận lấy. Có ảnh cầm hoa chụp ở tiệm, ảnh đại gia đình ở nhà, ảnh cô đạp xe nhỏ, giơ kẹo hồ lô, ngồi bàn học nép trong lòng mẹ…
Từ lúc sơ sinh đến bốn năm tuổi, hơn hai mươi tấm. Thời này, những bức ảnh ấy chắc cũng tốn không ít tiền.
Chiếc bình hoa, tủ sách đầy một bức tường từng thấy trong mơ lại hiện ra. Cô chọn vài tấm hỏi người phụ nữ trước mặt: “Đây là nhà cháu sao?”
Tần Vũ gật đầu: “Đúng, đây là nhà mình ở Kinh Thành.”
Hứa Tiểu Hoa hỏi tiếp: “Vậy cháu có tủ sách nhỏ, bên trong toàn sách thiếu nhi, bốn chân bàn khắc lần lượt hoa mẫu đơn, thược dược, sen và mai không?”
Tần Vũ sáng mắt, nắm tay cô kích động: “Tiểu Bảo, con nhớ ra rồi sao?”
“Biệt danh của cháu là Hoa Hoa?”
Tần Vũ vội gật: “Đúng! Tiểu Bảo, mẹ tìm con lâu lắm rồi, mẹ tưởng cả đời này sẽ không tìm được con nữa.” Nói xong, nước mắt bà lại rơi.
Hơn mười năm chạy vạy khổ sở tìm con ùa về, từng cảnh từng cảnh chiếu lại trước mắt, nhưng bà thật sự tìm được con gái của bà rồi. Bà mới chỉ vắng mặt mười một năm trong chặng đường trưởng thành của Tiểu Bảo, chứ không phải cả đời. Khoảnh khắc này, Tần Vũ thấy ông trời vẫn nhân từ, cho bà cơ hội làm mẹ lần nữa.
Tần Hiểu Đông thấy em họ còn ngơ ngác, bèn giải thích: “Em gái, không biết em còn nhớ không, tên thật của em là Hứa Miễn Như, người Kinh Thành, Hoa Quốc. Mẹ là Tần Vũ, cha là Hứa Cửu Tư. Năm em năm tuổi, em bị lạc mất ở cửa đông Kinh Thành.”
Nghe được tên thật của mình, Hứa Tiểu Hoa khẽ nhíu mày, cảm thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra cảm giác ấy là từ đâu.
Tần Hiểu Đông phía đối diện nói tiếp: “Em gái, mẹ em tìm em rất nhiều năm rồi. Dịp trước, bạn của cha em nhìn thấy em ở trấn này, thấy em giống cô út, nên báo cho nhà họ Hứa. May sao anh trai của bác gái cả của em cũng đang ở Hàng Thành, gia đình lại nhờ ông ấy đến xem, xác nhận có giống cô út hay không…”
Tốc độ nói của Tần Hiểu Đông chậm rãi, Hứa Tiểu Hoa chợt nhớ ra, nửa tháng trước họ được nghỉ một ngày, cả phòng bèn lên trấn đi chơi. Rồi tự dưng có một chú đột nhiên chắn đường, hỏi họ là học sinh trường nào.
Cô vốn cảnh giác, nhưng Thôi Mẫn đã nhanh miệng nói ra tên trường. Chú ấy hỏi tên họ, cô thấy lạ, vội kéo Kiều Kiều rời đi.
Không ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại khiến cho mẹ ruột tìm tới.
Tần Hiểu Đông đột nhiên hỏi: “Bao năm qua, em vẫn không biết mình không phải con ruột của cha mẹ nuôi sao? Họ không nói gì à?” Dù tìm được người rồi, nhưng anh ấy vẫn muốn biết sự thật em họ bị lạc mất. Nếu là do người làm, anh ấy cảm thấy hẳn là phải bắt bọn họ trả giá.
Mười một năm thanh xuân của cô út, từ hai mươi lăm đến ba mươi sáu tuổi, mười một năm quan trọng nhất của em họ, những kẻ đó phải trả giá thật đắt.
Hứa Tiểu Hoa thành thật nói: “Cha mẹ không nói với em. Năm em năm tuổi, hình như em sốt cao một lần, ký ức trước đó không còn. Nhưng những năm qua, cha mẹ và anh trai luôn đối xử tốt với em.” Ngừng một chút, cô nói: “Em nghĩ chắc là anh trai biết chuyện gì đó, lúc em năm tuổi, anh ấy đã mười một rồi.” Cô tin cha mình không bắt cóc cô, ông hoàn toàn không có lý do làm vậy.
Tần Vũ lắc đầu: “Không vội…” rồi chân thành hỏi: “Tiểu Như, con về nhà với mẹ nhé? Nhà còn có bà nội, cha con đang xây dựng ở Tây Bắc, chưa biết đã tìm thấy được con. Nếu biết, chắc cha cũng mừng lắm.”
Tần Vũ hiểu ý cháu trai, nhưng bà cảm thấy đó đều là chuyện của sau này. Giờ quan trọng hơn hết là phải đưa con gái về, tìm một trường học mới, bà hy vọng con gái của bà sẽ có cuộc đời bằng phẳng về sau.
Hứa Tiểu Hoa do dự: “Có thể con còn cần một chút thời gian.”
Tần Hiểu Đông đang chuẩn bị mở miệng khuyên nhủ, nhưng Tần Vũ đã vội vàng ngăn lại, nhẹ nhàng xoa đầu con gái: “Được thôi, nhưng lần đầu gặp mặt, đôi bên chưa quen, mẹ ở đây với con vài ngày được không? Cho dù rời đi, con cũng phải tạm biệt thầy cô, bạn bè, chuyển hộ khẩu và hồ sơ về Kinh Thành nữa.”
Hứa Tiểu Hoa thấy bà đồng ý, hơi thở phào nhẹ nhõm.