Mãi cho đến đêm, Hứa Tiểu Hoa nằm trên giường ký túc trằn trọc, mới đột nhiên nhớ ra hôm nay anh họ có nhắc tên thật của cô là “Hứa Miễn Như”?
Trong bóng tối, Hứa Miễn Như giật mình ngồi dậy, lẩm bẩm: “Hứa Miễn Như, đó chẳng phải là cô em họ bị lạc mất trong tiểu thuyết sao?”
Kinh Thành, nhà họ Hứa.
Con dâu út rời đi hai ngày vẫn chưa có tin tức gì truyền về, trong lòng Thẩm Phượng Nghi cảm thấy thấp thỏm, chỉ sợ lần này lại là giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Chị Lâm bưng thuốc vào, thấy bà cụ vẫn như mất hồn mất vía, vội nhẹ giọng khuyên nhủ: “Dì Thẩm, dì lại nghĩ đến chuyện bên Tiểu Vũ sao? Có khi người còn chưa đến cũng không chừng. Chẳng phải nói là ở khe núi sao? Đường xá chắc cũng khó đi, gặp mưa càng tệ, chúng ta cứ đợi thêm đi.”
Thẩm Phượng Nghi xua tay: “Cô không hiểu tính của Tiểu Vũ, cho dù trời mưa to, hôm nay nó cũng quyết vào núi tìm người cho bằng được. Đứa bé đó là nửa cái mạng của nó.” Ngừng một chút, bà cụ khẽ thở dài: “Nếu tối nay còn chưa có tin thì chắc lần này lại không phải rồi.”
“Dì Thẩm, dì uống thuốc trước đi, có lo cũng phải giữ sức khỏe trước đã.”
Thẩm Phượng Nghi nhận bát, uống cạn bát thuốc đắng.
Chị Lâm định lấy mứt trái cây cho bà cụ ăn đỡ đắng, nào ngờ điện thoại trong phòng khách chợt reo lên. Thẩm Phượng Nghi lập tức tung chăn, chạy ra nghe: “Alo, Tiểu Vũ à? Tìm được chưa?”
“Vâng, mẹ, là Tiểu Như, tìm được rồi, vài ngày nữa sẽ về!”
“Ôi, tốt, tốt, tìm được là tốt!” Tay Thẩm Phượng Nghi cầm điện thoại run lên, cúp máy, nói với chị Lâm: “Thật sự tìm được đứa nhỏ rồi, thật sự tìm được rồi.”
Chị Lâm đã làm ở nhà họ Hứa tám chín năm, nghe tin này thì cũng mừng cho họ, cười: “Vậy sau này trong nhà lại đông vui rồi, dì đó a, chắc sẽ bận lắm. Nào là quần áo, giày dép, chăn đệm cho đứa bé, có phải đều cần chuẩn bị hết không?”
Thẩm Phượng Nghi cười tươi: “Đúng, đúng! Tiểu Lâm, tối nay không nấu cơm, cô đi siêu thị với tôi, tôi muốn mua vải may áo cho Tiểu Như…”
Chị Lâm vốn định khuyên bà cụ đang bệnh thì nên nghỉ thêm hai ngày, nhưng thấy dáng vẻ bà cụ rạng rỡ, không có tí dáng vẻ bệnh tật nào, thầm nghĩ lần này e không phải bị trúng gió nhiễm bệnh, mà là tâm bệnh.
Chuyến đi này, không chỉ mỗi Tiểu Vũ lo rằng hy vọng tan vỡ, mà bà cụ cũng đêm ngày khó ngủ, lo lắng mà ngã bệnh.
Hai người vừa ra cửa thì gặp bà Ngô hàng xóm, bà cụ ấy thuận miệng hỏi: “Chị Thẩm, đi đâu vậy?”
Thẩm Phượng Nghi cười tươi đáp: “Mua vải cho cháu gái nhỏ, về may vài bộ quần áo mới.”
Bà cụ Ngô gật đầu qua loa, nhưng rồi chợt phản ứng lại: “Cháu gái nhỏ nào cơ? Tìm được Tiểu Như rồi?”
“Đúng, tìm được rồi, Tiểu Vũ gọi về, bảo tìm được rồi. Mẹ ruột nó nói tìm được thì chắc chắn là thật, không giả được đâu.”
Bà cụ Ngô cười: “Không giả được, không giả được, chị gái, tôi đã bảo chị là người có phúc mà, đã qua bao năm rồi, đứa bé mất mà còn tìm lại được.”
Thẩm Phượng Nghi cười: “Tầm tuổi như chúng ta thì cần phúc gì nữa, tôi chỉ mong đứa bé có phúc là đủ, để hôm nào dẫn nó sang nhà chị chơi.”
“Được! Nhất định phải dẫn đến cho tôi xem.”
Thẩm Phượng Nghi vừa đi, cả khu gần ngõ Bạch Vân đều biết cô cháu gái nhỏ nhà họ Hứa bị lạc mất hơn mười năm trước đã được tìm ra, sắp đưa về nhà.
Chiều tối, màn đêm vừa buông xuống, Diệp Hằng mặc áo sơ mi trắng mỏng, quần xanh quân đội bước vào nhà thì nghe bà nội đang xếp bát đũa nói với mẹ kế Từ Ngạn Hoa: “Nghe bảo đúng thế, bà cụ Thẩm chính miệng nói là cháu gái nhỏ, Tần Vũ đích thân đi đón, lần này chắc là không sai được…”
Diệp Hằng sững lại, nín thở hỏi: “Ai cơ? Tiểu Hoa Hoa sao ah?”
Từ Ngạn Hoa thấy con chồng về, cười: “Đúng thế, đã bao năm rồi, con còn nhớ biệt danh hồi nhỏ của con bé à, Tiểu Hằng, sao hôm nay về muộn vậy?”
Diệp Hằng không đáp, quay sang nhìn bà nội, gấp gáp hỏi: “Tiểu Hoa Hoa về chưa bà?”
Bà cụ Diệp bất mãn trừng mắt nhìn cháu trai: “Thằng nhóc này, dì Từ của cháu hỏi mà sao không trả lời?”
Từ Ngạn Hoa không bận tâm: “Mẹ, không sao đâu, từ trước đến nay tính tình của Tiểu Hằng vẫn luôn như vậy mà.” Đứa con kế này nổi tiếng là ngỗ ngược, gây chuyện đánh nhau không ít, đừng nói là không để ý tới bà ta, mà dù có châm chọc vài câu vô thưởng vô phạt, bà ta cũng chẳng làm gì được.
Bà cụ Diệp khẽ thở dài, nói với cháu trai: “Đứa bé chưa về, chắc phải vài ngày nữa.” Bà cụ nhớ ra, hồi nhỏ cháu trai thân với đứa bé này nhất. Sau khi cháu gái nhỏ nhà họ Hứa mất tích, con dâu bà cụ mắc bệnh qua đời, tính tình cháu trai cũng dần trở nên cộc cằn.