Tần Vũ lập tức tiến lên xem xét, trên ngón chân thứ tư của chân trái, quả thật có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, lớn hơn trong ký ức chút, nhưng đúng là có, cũng đúng vị trí đó!
Bao năm tìm con, bà chưa từng nói với ai rằng ngón chân thứ tư bên trái của con gái có một nốt ruồi đỏ nhỏ. Trước kia Tiểu Như ngủ hay cởi tất cho bà xem: “Mẹ, mẹ xem, con có nốt ruồi nhỏ này.”
Đứa con nhỏ mềm mại từng ôm trong lòng dần trùng khớp với cô gái trước mắt, nước mắt kìm nén bấy lâu đột nhiên tuôn trào.
Dù vậy, Tần Vũ vẫn khẽ hỏi: “Mẹ… có thể… ôm con không?” Bà khóc đến nghẹn ngào, câu này cố gắng lắm mới nói được trọn vẹn.
Hứa Tiểu Hoa ngơ ngác gật đầu. Khoảnh khắc được ôm, tim cô đập thình thịch. Vậy những cảnh trong mơ là thật? Cô thật sự từng sống ở nơi như vậy sao?
Khi thực sự ôm lấy cô gái này, Tần Vũ mới cảm nhận rõ, bà thật sự đã tìm được con gái, đứa con lạc mất mười một năm của bà.
Tần Vũ ôm rất chặt, Hứa Tiểu Hoa cảm thấy hơi khó thở, nhưng nước mắt người phụ nữ kia rơi từng giọt lớn xuống cổ cô, cơ thể run rẩy khiến cô không nỡ lên tiếng nhắc nhở.
Tần Hiểu Đông chưa từng thấy cô út thất thố thế, hơi do dự hỏi: “Cô út, là em gái sao?”
Tần Vũ ôm chặt con, muốn hét lên “Phải, là con gái cô!” Nhưng bà phát hiện mình không nói nên lời, chỉ điên cuồng gật đầu.
Đúng vậy, đúng vậy, bà thật sự tìm được Tiểu Như của mình rồi!
Thấy cô út gật đầu, Tần Hiểu Đông cũng không kìm được mắt đỏ hoe. Người ngoài không biết, nhưng nhà ngoại họ lại quá rõ những năm qua cô út đã khó khăn thế nào.
Năm 1945, cô út tốt nghiệp Đại học Xuyên, lập gia đình với chú út. Cả hai đều làm giáo viên trung học ở Nhung Thành. Năm 1947, em họ nhỏ ra đời. Năm sau, chú út sang Mỹ đào tạo chuyên sâu, chỉ ba năm đã lấy được bằng tiến sĩ vật lý, đến năm 1951 được điều về Viện Khoa học Trung ương làm việc.
Cô út cũng theo chú út đến dạy ở trường Trung học số 6 Kinh Thành. Hai mùa hè đông đó, cô út thường đưa em họ nhỏ về Nhung Thành ở tạm, mỗi lần đều mang cho anh ấy nhiều loại kẹo đắt tiền, nói là dỗ được từ chỗ em họ nhỏ, nếu không giấu đi, chắc răng em ấy sẽ bị sâu hết.
Dù công việc chú út ngày càng bận, nhưng gia đình vẫn hòa thuận, viên mãn. Biến cố xảy ra vào đông năm 1952.
Mùa đông đó, anh ấy nhìn lịch, đếm ngày cô út đưa em họ nhỏ về. Nhưng đến ngày hẹn, cô út vẫn không về. Cha anh ấy đến đơn vị mượn điện thoại gọi, mới bất ngờ biết em họ nhỏ đã mất tích hai ngày.
Khi đó anh ấy mới mười một tuổi, lần đầu cảm thấy đỉnh đầu lạnh buốt.
Cha mẹ anh ấy lập tức đến Kinh thành, năm ngày sau về nhà, cả hai đều rầu rĩ không vui. Anh ấy hỏi cha sao em họ nhỏ mất tích, cha chỉ thở dài, không đáp. Khi lớn hơn, anh ấy nhắc lại, cha mới nói: “Nghe bảo là đi mua kẹo với chị họ, lúc qua đường, chị họ bị xe hơi đυ.ng, người ta lập tức đưa Hứa U U đến bệnh viện, còn Tiểu Như thì mất tích.”
Anh hỏi cha, liệu Hứa U U có cố ý không? Dù sao U U theo mẹ tái hôn đến nhà họ Hứa, không thân với em họ nhỏ, chưa chắc đã thật lòng quý em ấy.
Cha bảo, hồi đó đều là trẻ con, sao có tâm địa độc ác vậy được, hơn nữa U U thật sự bị xe đυ.ng gãy chân, nghỉ mấy tháng mới đi lại được.
Nhưng anh ấy thì không nghĩ thế. Anh ấy cùng tuổi với Hứa U U, biết vài cô gái ở tuổi này đã rất trưởng thành. Nhưng nhà họ Hứa không nhắc, nên nhà anh ấy cũng không tiện trách một đứa trẻ mười hai tuổi khi ấy.
Sau này anh ấy học đại học ở Kinh thành, từng gặp chị họ của Tiểu Như ở nhà họ Hứa. Cô ta nói năng thanh lịch, cử chỉ phóng khoáng, mang khí chất của gia đình thư hương thế gia.
Anh ấy từng nghĩ, nếu em họ nhỏ lớn lên bình an trong nhà họ Hứa, liệu em ấy có ưu nhã, điềm đạm lịch sử như chị họ không?
Chắc là không. Em họ nhỏ hai ba tuổi đã nghịch ngợm, ý tưởng quỷ quái liên tục không ngớt. Mỗi lần đến nhà anh ấy chơi, đều chỉ huy anh ấy xoay mòng mòng, cái đầu nhỏ như có chứa vô số câu hỏi “tại sao”, liên tục ném ra khiến anh ấy đau hết cả đầu.
Mà giờ đây, cô gái trước mặt anh ấy sở hữu làn da vàng vọt, nặng chừng 40 - 45 kg, cổ còn nửa vết thắt, da tróc đang đóng vảy. Vì gầy, đôi mắt hạnh càng trở nên to hơn. Nhìn kỹ vẫn sẽ thấy nét hồi nhỏ, nhưng em họ nhỏ ngày ấy rạng rỡ, ngây thơ, hay cười, dường như chẳng liên quan gì đến cô gái này.
Lúc đầu nhìn thấy bọn họ, tựa hồ còn mang theo một chút cảnh giác khiến người ta không dễ phát hiện.
Hiện tại điều duy nhất khiến Tần Hiểu Đông cảm thấy may mắn chính là, em họ còn sống rất tốt, hơn nữa còn được tiếp nhận giáo dục ở trình độ nhất định. Chỉ cần người còn sống, những thứ khác đều dễ nói.