Thập Niên 60: Cô Em Gái Bị Lạc Đường Quay Về Rồi

Chương 14: Là em gái sao? (2)

Sau khi nói vài câu việc nhà, Hứa Tiểu Hoa mới viết tiếp: “Anh, gần đây em có một ý tưởng chưa chín chắn lắm, muốn bàn với anh. Tuy rằng bên em chờ bốn năm nữa tốt nghiệp sẽ được phân công công việc, nhưng thực sự quá xa, em sợ vài năm sau sẽ không thể thực hiện được nữa. Em nghĩ giờ mình còn trẻ, nên muốn học thêm một kỹ năng. Chỉ là bên này bài vở bận rộn, cơ bản không có thời gian.

Không biết bên anh có nhà lãnh đạo nào cần tuyển bảo mẫu, hay có căng tin, hậu cần nào cần người làm tạp vụ không? Nếu có, em muốn thử xem.”

Cuối cùng, không muốn anh trai đoán ra manh mối từ lá thư mỏng, cô còn chữa lại: “Đây chỉ là ý nghĩ chưa chín chắn của em thôi, nếu anh thấy không hợp, em vẫn sẽ yên tâm học ở đây, nếu tốt nghiệp mà được phân công, cũng coi như có tương lai. Bên này em sống tốt lắm, anh đừng lo, đến kỳ nghỉ đông, em sẽ cùng Kiều Kiều về nhà một tháng, chờ mong lần gặp mặt sau của chúng ta.”

Ký tên: “Em gái Tiểu Hoa”.

Viết xong, Hứa Tiểu Hoa kiểm tra vài lần, thấy không vấn đề mới dán tem lên. Mỗi lần anh trai gửi thư đều đính kèm một hai con tem, nên tem cô không thiếu. Cô định trưa nay sẽ giao cho thầy chủ nhiệm, nhờ ông ấy lúc nào đi thì mang ra bưu điện ở trấn hộ.

Cô vừa cất thư xong, chỗ cửa chợt vang lên tiếng gõ: “Hứa Tiểu Hoa có ở đây không?”

Là giọng của thầy chủ nhiệm, Hứa Tiểu Hoa vội đáp: “Có, là thầy Trương phải không ạ?” Cô thầm thấy lạ, giờ này thầy giáo tìm cô làm gì?

“Là thầy!”

Không ngờ mở cửa, ngoài thầy Trương ra thì còn có hai người khác. Một người phụ nữ hơi gầy, mặc áo bông nhung xám cũ, trông phong trần mệt mỏi, hệt như lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tử tế. Người kia là thanh niên có phần anh tuấn, mặc áo bông xanh, ánh mắt hai người nhìn cô đều có chút kỳ quái.

Hứa Tiểu Hoa không biết diễn tả sao, ánh mắt ấy có đau đớn, khϊếp sợ, lại như nhiệt tình, hy vọng. Mắt người phụ nữ kia như sắp khóc, thanh niên thì biểu cảm phong phú hơn, lúc nhìn cô, lúc nhìn người bên cạnh, như đang so sánh gì đó.

Hứa Tiểu Hoa hơi ngẩn ra, khẽ hỏi: “Thầy Trương, có việc gì vậy ạ?”

Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa, rồi nhìn đồng chí Tần, cũng thấy quá giống, hồi lâu mới nói: “Vị này là đồng chí Tần đến từ Kinh thành, cố ý tới tìm em, hay là mọi người nói chuyện trước đi?”

Sợ Hứa Tiểu Hoa có lòng đề phòng, ông ấy còn bổ sung thêm: “Thư giới thiệu và giấy chứng nhận của đồng chí Tần, thầy đã xem kỹ rồi, em không cần lo lắng gì hết.”

“Vâng, cảm ơn thầy Trương.” Rồi cô đưa lá thư vừa viết ra nhờ thầy.

Thầy chủ nhiệm rời đi, Hứa Tiểu Hoa thấy để người ta đứng chờ ở cửa cũng không tiện, nên bèn mời hai đồng chí vào ngồi.

Cô đi khập khiễng, chân quấn băng dày, lập tức thu hút sự chú ý của Tần Vũ. Bà run giọng hỏi: “Chân con bị sao vậy?”

Hứa Tiểu Hoa kéo hai cái ghế ra, mời họ ngồi, rồi nói: “Hôm trước lao động trên núi, không cẩn thận bị trượt chân, suýt ngã xuống vách núi, may mà có cành cây chắn lại nên chỉ bị rách chân thôi.”

Cô dùng dăm ba câu đã miêu tả xong một đoạn tình huống nguy hiểm kinh tâm động phách, như thể đây cũng không phải là chuyện gì đáng nói.

Tần Tiểu Đông bên cạnh cảm thấy cô em họ này quá biết chịu khổ, nếu là anh ấy, sợ là sẽ không thể bình tĩnh được như vậy.

Tần Vũ không nói gì, chỉ khẽ cắn môi như cố kìm nén cảm xúc, hồi lâu mới hỏi: “Tiểu đồng chí, tôi có thể xem chân trái của con được không?” Vừa nói xong, bà mới nhận ra đề nghị này có phần đột ngột, nhưng đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô gái, bà lại không giải thích được, chỉ lắp bắp nói: “Là vì…”

Dù thoáng nhìn đã cảm thấy đây là con mình, nhưng lỡ chỉ là giống thôi thì sao? Nên câu “con có thể là con gái cô” bà không thốt ra được.

Lỡ chỉ là người giống người thì sao?

May mà Hứa Tiểu Hoa không hỏi nhiều, gật đầu, cởi giày tất. Lúc Tần Vũ xuất hiện ở cửa, đôi mắt ngấn lệ ấy chợt khiến cô nhớ đến giấc mơ thời thơ ấu, cũng là đôi mắt ấy, dịu dàng nhìn cô.

Một ý nghĩ khó tin thoáng qua trong đầu Hứa Tiểu Hoa. Lúc này, cô còn chưa dám tin, vì trong ký ức, cha mẹ và anh trai thực sự rất thương cô.

Có khả năng cô không phải con gái nhà họ Hứa?