Thập Niên 60: Cô Em Gái Bị Lạc Đường Quay Về Rồi

Chương 13: Là em gái sao? (1)

Tần Vũ cười: “Đương nhiên, chỉ là giờ công việc của U U bận rộn, chưa chắc đã có nhiều thời gian chơi với em gái.”

Hứa Hoài An trầm ngâm: “Tiểu Vũ, chỗ đứa bé kia đang ở khá hẻo lánh, Vân Chiêu nói trong điện thoại là ở khe núi. Anh nghĩ em đi một mình cũng không tiện, nên hôm nay anh bảo Tiểu Từ ở đơn vị anh đi cùng em một chuyến.”

Tào Vân Hà cũng nói: “Tiểu Vũ, xét về tình về lý, Cửu Tư không ở nhà, đáng lẽ chuyến này bọn chị nên đi cùng em, nhưng em biết đấy, chị là cái bình sắc thuốc (*ý chỉ ốm yếu bệnh tật quanh năm), còn đơn vị của Hoài An gần đây phải phối hợp với Bộ Văn hóa đón tiếp bạn bè nước ngoài, việc này anh ấy phụ trách chính, thật sự không rời được, mong em thông cảm.”

Tần Vũ lập tức đứng dậy: “Anh cả, chị dâu, em nhận tấm lòng của hai người, nhưng thật sự không cần vì chuyện của em mà phiền hà vậy đâu. Nếu để người khác báo cáo, chẳng phải sẽ gây rắc rối cho anh sao? Anh đừng lo, em định để cháu trai nhà ngoại Hiểu Đông đi cùng, nó đang học năm tư Đại học Ngoại ngữ, bài vở không quá bận.”

Thẩm Phượng Nghi bên cạnh tiếp lời: “Hiểu Đông được đấy, thằng bé vừa chững chạc vừa năng động.” ngừng một chút rồi thở dài: “Aiz, Cửu Tư xem như cống hiến cho đất nước, chuyện lớn thế này mà cũng không về được.”

Tần Vũ khẽ an ủi: “Mẹ, đợi con đón đứa bé về rồi nói với Cửu Tư cũng không muộn, anh ấy ở bên đó bận việc, trước mắt đừng làm phiền anh ấy, kẻo làm ảnh hưởng đến tâm trí anh ấy.”

Thẩm Phượng Nghi thấy con dâu út hiểu chuyện, khẽ thở dài một tiếng. Con trai út ở Tây Bắc tham gia xây dựng quốc phòng, là nòng cốt nghiên cứu khoa học bên kia, đối với đơn vị, đối với quốc gia, thằng bé tận tụy hết mình, nhưng với gia đình, với vợ con, bà cụ luôn cảm thấy nhà họ Hứa mắc nợ con dâu út quá nhiều.

Bà cụ nói với vợ chồng con trai cả: “Các con đều có việc quan trọng, mà mẹ thì ở nhà rảnh rỗi, để mẹ đi cùng Tiểu Vũ…” Đang nói, bà cụ đột nhiên lảo đảo, may mà Hứa Hoài An nhanh tay đỡ lấy. Sờ trán bà cụ, sắc mặt ông ấy chợt thay đổi, lập tức bảo vợ lấy nhiệt kế tới.

Đợi con trai lớn nhờ người gửi vé tàu đi Hàng Thành đến, Thẩm Phượng Nghi vẫn chưa chấp nhận được hiện thực, thở dài nói với Tần Vũ: “Người già rồi, đúng là không còn như trước.” Bà cụ có cảm giác khó nói, trực giác mách bảo lần này phải có tới chín phần là Tiểu Như nhà mình. Trước đây Tần Vũ đi đâu tìm người, bà cụ đều chưa từng có cảm giác này.

Bà cụ vốn muốn cho nhiều người đi đón, để Tiểu Như trông thấy sẽ vui hơn.

Tần Vũ nói: “Mẹ, có khi là do sáng nay con về sớm, làm mẹ bị trúng gió lạnh, chuyện này nên trách con.”

Bà cụ xua tay: “Không liên quan đến con. Tiểu Vũ, giờ mẹ không giúp được gì, nhưng tiền chuyến này mẹ lo hết, con mang nhiều chút đi.”

Bà cụ lấy từ dưới gối ra một túi vải xám, nhét vào tay con dâu, dặn: “Tiểu Vũ, dù không phải con nhà mình thì cũng nên giúp đỡ chút, đứa bé đó không dễ dàng.” Cha mẹ đều mất sớm, anh trai làm lính ở Nội Mông, một mình nó nói là tứ cố vô thân cũng không quá.

Tần Vũ không từ chối, bà biết mẹ chồng đang nhắc nhở mình, để bà chuẩn bị tâm lý nếu đứa bé không phải Tiểu Như.

Khẽ gật đầu: “Mẹ, con hiểu.”

Chín giờ sáng, Tần Vũ cùng cháu trai Tần Hiểu Đông lên tàu đi đến Hàng Thành. Lúc xe lửa khởi động, Tần Vũ ngẩn ngơ nhìn cây cối, thôn xóm vụt qua ngoài cửa sổ. Bà không biết lần này có thật sự đón được con về không nữa? Hay lại như trước, cuối cùng chỉ một mình lẻ loi trở lại…

Thứ Ba, chín giờ sáng, học sinh đều lên núi chặt mao trúc cả, ký túc xá chỉ còn lại một mình Hứa Tiểu Hoa gục trên bàn viết thư cho anh trai, ôm một chai nước muối đựng nước nóng. Chai là bác sĩ Đổng đưa cho, nói cô bị thương ở chân, phải giữ ấm chút, nếu không để bị lở loét thì sẽ phiền phức lắm.

Hứa Tiểu Hoa ghi nhớ lời dặn, vì nếu thật sự để bị lở loét, cô không có tiền mua kem trị, mùa đông này sẽ không dễ chịu.

Cô ngồi trước bàn mười phút, chưa nghĩ ra viết gì, sợ bất cẩn để anh trai phát hiện hoàn cảnh thật của mình thì không ổn. Suy nghĩ hồi lâu, cô mới viết: “Anh, gần đây anh ở bộ đội thế nào? Huấn luyện có vất vả không, giờ chắc Nội Mông lạnh hơn rồi nhỉ? Bên em cũng lạnh nhiều…”