Hứa Hoài An lại không cho là vậy: “Chưa chắc, có người cha như Cửu Tư, có mẹ như Tiểu Vũ, đứa trẻ này tự nhiên sẽ ‘gần mực thì sáng’, giờ anh chỉ mong sao đó là Tiểu Như thật, mặc dù có chút tham tiền cũng không phải lỗi lớn, người khỏe mạnh là tốt rồi.”
Tào Vân Hà khựng lại đôi chút, rồi cười: “Anh a, đến giờ vẫn vậy, em trai cái gì cũng tốt, ngay cả đối với cháu gái cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về.”
Hứa Hoài An khẽ thở dài: “Đâu phải vì Cửu Tư, những năm qua, mỗi lần nhớ đến chuyện của Tiểu Như, lòng anh đều như có chút không thở nổi.” Trước khi Vân Hà dẫn U U vào nhà, trong nhà chỉ có mỗi mình Tiểu Như. Mỗi ngày tan làm, ông ấy đều dắt Tiểu Như đi dạo phố, mua bánh Đạo Hoa Thôn, mứt trái cây Thực Viên, kẹo bơ cứng của cô Mã, bánh mây phục linh của Ngự Hòa Điếm, kẹo hồ lô đường phèn trong ngõ.
Ông ấy còn trêu Tiểu Như, hỏi sau này ông ấy già rồi, cô bé có bằng lòng nuôi ông ấy không. Đứa bé bốn năm tuổi, vừa liếʍ kẹo hồ lô vừa gật đầu lia lịa: “Tiểu Như sẽ nuôi bác, nuôi cha, nuôi mẹ, nuôi cả bà nội nữa!”
Đến giờ nhớ lại cảnh đó, Hứa Hoài An vẫn cảm thấy sống mũi cay cay.
Đứa trẻ ngoan như thế sao lại mất được? Thời gian trôi qua từng năm, ông ấy lại nghĩ, khi Tiểu Như lớn hơn, liệu con bé có biết tự tìm về không?
Đầu óc cô bé thông minh vậy, hẳn là sẽ nhớ nhà ở Kinh Thành. Nên đôi khi đi ngang qua các cửa hàng bánh kẹo, ông ấy đều sẽ dừng chân nán lại, nghĩ biết đâu sẽ nhìn thấy Tiểu Như đang tìm mình!
Tào Vân Hà thấy mắt chồng đỏ hoe, vội vàng đổi đề tài, trải chiếc áo len gần xong cho chồng xem: “Anh xem thế nào? Vốn là đan cho U U, nhưng nếu người ấy đúng là Tiểu Như, vậy áo này ưu tiên cho Tiểu Như mặc trước. Điều kiện của nhà bên đó không tốt, chắc cũng chẳng có mấy bộ đồ mới.”
Hứa Hoài An gật gật đầu, ông ấy nghĩ, chờ Tiểu Như trở về, ông ấy sẽ mua thật nhiều quần áo mới, thật nhiều bánh kẹo cho cô. Đó là đứa trẻ ông ấy nhìn từ khi “ê a” tập nói đến lúc biết chạy, biết làm nũng mè nheo cơ mà!
Vì chuyện cháu gái, đêm đó vợ chồng Hứa Hoài An trằn trọc mãi.
Bốn giờ sáng, hai người vừa mơ màng ngủ, thì cửa nhà họ Hứa lại vang lên tiếng gõ liên hồi.
Chị Lâm, người giúp việc, vội khoác áo ra mở cửa, thấy người đến thì ngạc nhiên: “Tiểu Vũ, sao giờ này cô lại về? Giang Thành cách đây xa lắm, chắc cô đi xe cả đêm rồi nhỉ?”
Đêm đông ở Kinh Thành lạnh đến mức môi người ta run rẩy, Tần Vũ chậm lại một lúc mới khẽ hỏi: “Chị Lâm, mẹ tôi có ở nhà không? Hai ngày nay anh trai của chị dâu có tin tức gì không?” Nhận được điện thoại từ mẹ chồng nói có thể có tin về Tiểu Như, bà vội vã lập tức mua vé chuyến gần nhất trở về Kinh Thành.
Chị Lâm nhận lấy hành lý, lúc chạm vào tay bà thì giật mình vì lạnh: “Ôi, Tiểu Vũ, cô phải ủ ấm ngay đi, đừng để bị lạnh cóng hư người.” Vội đưa bà vào phòng khách, nhét túi nước nóng của mình cho bà, rồi nói: “Có tin rồi, tôi nghe dì Thẩm nói mới có tin, để tôi đi nấu bát mì cho cô ăn cho ấm người, chắc dì Thẩm cũng sắp dậy rồi.”
Tuy rằng Tần Vũ sốt ruột, nhưng bà cũng biết giờ này mà đi quấy rầy mẹ chồng thì không tiện. Mười một năm bà còn chịu được, không ngại đợi thêm chốc lát.
Dù nói vậy nhưng khi ngồi trong phòng khách, bà vẫn thấy bồn chồn.
Thẩm Phượng Nghi trong phòng nghe thấy động tĩnh, đoán là con dâu út về, nên vội mặc áo ngoài ra phòng khách. Thấy con dâu út ngồi trên sofa, mặc áo bông cũ, người gầy hơn nửa năm trước một vòng, bà cụ lo nếu không tìm được Tiểu Như, e là con dâu út sẽ không trụ nổi nữa.
Lòng bà cụ nhất thời cũng có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gọi: “Tiểu Vũ,” sau đó bước tới khẽ nói: “Con bé này, sao lại đi đường đêm về thế! Chị dâu con đã dặn mẹ trước rồi, nếu nói với con, không biết con sẽ sốt ruột thế nào, thật là, đêm lạnh mấy độ âm thế này, sao con lại về?”
Tần Vũ cười khổ: “Mẹ, sốt ruột mới tốt, có sốt ruột là có hy vọng mà? Bên bác cả của U U có tin tức gì không?”
Thẩm Phượng Nghi vội gật đầu: “Có, gọi điện tới rồi, đúng là có một cô gái giống con hồi trẻ đến mười phần, mẹ định hôm nay sẽ gọi cho bạn con ở cục giáo dục Giang Thành nhờ nhắn cho con, không ngờ con lại nhanh thế.”
“Thế thì tốt.” chữ “tốt” đã mang chút nghẹn ngào, ngừng một chút, Tần Vũ nói tiếp: “Mẹ, mẹ bảo anh cả mua giúp con vé xe với, vé đứng cũng được, con phải đi xem, đứa bé ở đâu vậy?”