Lần này người mắc lỗi không phải Hứa Tiểu Hoa, Trương Văn Thụy cũng không nói nhiều, nhưng trong lòng thì thầm tiếc nuối, Thôi Mẫn lỗ mãng xông vào, nói bậy trước mặt đồng chí Tào, khi đồng chí Tào ra về, không biết sẽ nói thế nào với cha mẹ Hứa Tiểu Hoa nữa!
Giờ chỉ mong lần sau đồng chí Tào đến có thể làm rõ chuyện này.
Trương Văn Thụy dạy học cả đời lại không ngờ rằng Tào Vân Chiêu vốn không thèm quan tâm đến phẩm chất Hứa Tiểu Hoa ra sao. Cháu gái ruột của ông ta là sinh viên xuất sắc Đại học Kinh, vừa tốt nghiệp đã vào báo Đảng trung ương, với đứa cháu ngoại không cùng huyết thống này cũng chỉ là tình nghĩa bề mặt. Đến phân hiệu núi Thượng Lĩnh của Đại học Lao động huyện Khúc Thủy xem hồ sơ, gặp người, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ nhà họ Hứa giao cho.
Còn nhận hay không, đón về hay không, là việc của nhà họ Hứa.
Trên đường về ký túc xá, Lý Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, cậu có thấy lạ không, hôm nay hình như thầy Trương cố ý giới thiệu cậu trước mặt đồng chí kia đó, cậu nói xem có phải là trường cấp ba huyện đến khảo sát không?”
Theo Lý Kiều Kiều, nếu không vì vấn đề lý lịch của chú Hứa, với thành tích của Tiểu Hoa, vào trường cấp ba ở Hàng Thành là hoàn toàn có thể.
Hứa Tiểu Hoa lắc đầu, cô cũng thấy hơi kỳ lạ, nhưng chắc không phải chuyện học hành, nếu không thầy chủ nhiệm sẽ không hỏi cô có có từng ra khỏi địa phương hay chưa.
Thầy không nói rõ, cô cũng không định nghĩ nhiều. Với hoàn cảnh hiện tại của cô, nghĩ càng nhiều thì càng đau khổ, vấn đề thực tế nhất trước mắt là làm sao để sống sót đã.
Còn chuyện học cấp ba hay không, cô cảm thấy không quan trọng. Nếu được, cô muốn vào nhà máy làm học việc, có một nghề mưu sinh, hơn nữa ba năm sau, thân phận công nhân cũng ổn định hơn. Trước kia cô học triết học ở đại học, đến đây đúng là học không đi đôi với hành.
Hai người về đến ký túc xá, Mạnh Nguyên bèn nháy mắt với họ. Hứa Tiểu Hoa nhìn vào trong, thấy Phương Tiểu Bình nằm trên giường, như đang lau nước mắt. Đối với cô, đây chẳng khác gì “nước mắt cá sấu” cả. Thôi Mẫn ngồi trước bàn, có lẽ đang viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ, thấy cô về thì “hừ” mạnh một tiếng.
Hành động trẻ con đến mức Hứa Tiểu Hoa thấy buồn cười. Kỳ lạ là, rõ ràng Thôi Mẫn nhảy nhót dữ hơn Phương Tiểu Bình, nhưng cô lại không ghét người này lắm, chỉ thấy cô ta hơi ngây thơ và ngu ngốc thôi.
Lý Kiều Kiều thì không chịu nổi, lườm một cái, rồi cố ý nói to với Mạnh Nguyên: “Tiểu Nguyên, hôm nay mình mới biết thế nào gọi là ‘ác nhân cáo trạng trước’. Một cái bánh xà phòng mà có người dám đòi bồi thường tám đồng, may mà Tiểu Hoa có bằng chứng chứng minh mình trong sạch, không thì chắc là mấy người nào đó đã ép người ta đến không chết không thôi rồi.”
Mạnh Nguyên nghe bảo Phương Tiểu Bình đòi tới tám đồng bồi thường thì cũng giật mình, lẩm bẩm: “Tám đồng á? Nhiều vậy sao?” Nói xong nhận ra Phương Tiểu Bình cũng ở trong phòng, cô ấy vội chữa chữa: “Không sao là tốt rồi, tớ đã bảo giữa chuyện này chắc là có hiểu lầm.”
Hứa Tiểu Hoa không nói gì, hơi nâng giọng: “Chuyện khác để sau đi, còn ai làm hỏng rương của tôi thì làm phiền sửa lại giùm.” Đã tranh chấp với Phương Tiểu Bình thành thế này rồi, cô cũng không định giữ hòa khí bề mặt nữa.
Hơn nữa, cô cũng không rõ mình có ở lại đây lâu hay không. Hôm nay Kiều Kiều nói với cô về việc đến chỗ anh trai ở bộ đội tìm việc làm, Hứa Tiểu Hoa cũng hơi động lòng.
Cô cảm thấy, nếu không thì làm bảo mẫu cho nhà lãnh đạo cũng được. Dù sao việc nhà cũng nhẹ nhàng hơn so với mở núi làm ruộng bậc thang, có thời gian rảnh, cô cũng có thể tự học thêm một kỹ năng nào đó. Nhưng chuyện đến bộ đội vẫn phải hỏi ý anh trai cô trước.
Không ngờ, cô vừa dứt lời, đã bất ngờ nghe Thôi Mẫn cứng giọng: “Mai tôi sẽ đi sửa.” Lúc cô gái này tức tối, hai má phồng lên hệt như con ếch nổi giận.
Hứa Tiểu Hoa nhịn cười, đáp: “Thế thì tốt quá, cảm ơn bạn học Thôi đã hợp tác.” Vết thương ở chân cô còn đau, không rảnh đấu khí thế với họ, rửa ráy xong thì lên giường ngủ sớm.
Kinh Thành, chín giờ tối.
Tào Vân Hà ngồi trên giường đan áo len, thấy chồng mình là Hứa Hoài An bước vào thì nhẹ giọng hỏi: “Mẹ ngủ chưa?”
“Ừ, ngủ rồi, cứ đòi đi Hàng Thành đón Tiểu Như cho bằng được, mẹ đã hơn sáu mươi rồi, làm sao mà anh yên tâm được?”
Tào Vân Hà đặt đồ đan xuống, nói với chồng: “Nghe ý của anh trai của em, e là cô gái đó đã nhiễm vài thói xấu bên ngoài, nếu đúng là con nhà mình, sau này chắc là Tiểu Vũ và Cửu Tư sẽ phải lo lắng nhiều hơn.”