Thập Niên 60: Cô Em Gái Bị Lạc Đường Quay Về Rồi

Chương 9: Phân trần (3)

“Hít~” Đừng nói Hứa Tiểu Hoa, ngay cả Thôi Mẫn cũng hít một hơi lạnh.

Tám đồng, giờ ở thành phố, một thợ học việc làm chết đi sống lại, một tháng cũng chỉ được nhận mười sáu, mười bảy đồng, huống chi ở nông thôn, mười công điểm chỉ được hai ba hào, tám đồng này tương đương một lao động khỏe làm lụng cả tháng!

Hứa Tiểu Hoa vạch trần: “Phương Tiểu Bình, cậu đang tống tiền.”

Mặt Phương Tiểu Bình lập tức đỏ bừng, vẫn cố trấn tĩnh: “Tiểu Hoa, cậu làm sai trước, làm sai thì phải trả giá, huống chi tám đồng với cậu không phải khó, chẳng phải anh trai cậu mới thăng làm đại đội trưởng sao?”

Nói đến cuối, Hứa Tiểu Hoa chợt thấy trong mắt Phương Tiểu Bình có chút cầu xin.

Trương Văn Thụy nghe mà nhíu mày, thấy Hứa Tiểu Hoa bình tĩnh, lên tiếng: “Học sinh Hứa, Phương Tiểu Bình nói em ấy có biên lai mua, nếu em cũng đưa ra được nhân chứng hay vật chứng, dù em ấy có biên lai cũng không chứng minh được gì, em hiểu không?”

Hứa Tiểu Hoa gật đầu: “Em hiểu, nhưng bánh xà phòng của em là từ hai năm trước, anh em gửi cho, em không có biên lai.” Cô vừa nói vừa nhìn phản ứng của Phương Tiểu Bình, thấy cô ta rõ ràng thở phào, bèn không khỏi buồn cười, quay sang chủ nhiệm: “Nhưng điều này không có nghĩa em không chứng minh được sự trong sạch của mình.”

Thôi Mẫn vội vàng: “Lý Kiều Kiều không thể làm chứng cho cậu, ai cũng biết hai người cùng thôn, bình thường cậu ấy bảo vệ cậu nhất…”

Hứa Tiểu Hoa cắt lời: “Không phải Lý Kiều Kiều.”

Nói rồi, cô cúi đầu lấy từ túi áo bông ra một tờ thư, đưa cho chủ nhiệm: “Đây là thư anh em viết cho em vào hai năm trước, trong đó ghi rõ, anh ấy dùng phiếu công nghiệp quân đội, mua cho em một bánh xà phòng nhãn Tháp Đèn Tân Thành.”

Ngừng một chút, cô nhìn Phương Tiểu Bình: “Thầy Trương, Phương Tiểu Bình cố ý vu khống tống tiền em, em hy vọng trường xử phạt cậu ta thích đáng, ngoài ra, cậu ta không có bằng chứng mà tự ý phá hỏng rương của em, em muốn cậu ta sửa lại, hoặc trả tiền sửa.”

Thôi Mẫn lập tức giật tờ thư, xem kỹ từng chữ, quả nhiên thấy mấy chữ “xà phòng nhãn Tháp Đèn Tân Thành,” lẩm bẩm: “Sao lại thế, sao có thể trùng hợp vậy?”

Hứa Tiểu Hoa lên tiếng: “Tôi đã nói rồi, giấy gói bánh xà phòng của tôi có phần phai màu, khoảnh khắc Phương Tiểu Bình cầm trên tay, kỳ thực trong lòng đã hiểu rõ, đúng không?”

Mọi người nhìn Phương Tiểu Bình, cô ta cắn chặt môi, mặt đỏ như tôm luộc, tay run không ngừng, hồi lâu mới nói: “Tôi không cố ý, xác thật là xà phòng của tôi bị mất, Thôi Mẫn nói trong rương cậu có một bánh tương tự, tôi không cố ý vu khống cậu…”

Chưa nói xong, cô ta đã khóc, càng khóc càng to, lẩm bẩm: “Tôi không biết, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý…”

Trương Văn Thụy nhất thời không biết làm sao, chỉ nói: “Các em về trước đi, chuyện này xử lý thế nào, tôi cần hỏi ý kiến lãnh đạo trường đã.”

Lại nói với Phương Tiểu Bình và Thôi Mẫn: “Trước khi trường đưa ra ý kiến, hai em mỗi người viết một bản kiểm điểm hai nghìn chữ, rồi mang nộp cho thầy.”

Thời đại này, đạo đức và tác phong bị quản rất nghiêm, thầy Trương đã nói sẽ hỏi ý kiến lãnh đạo, Hứa Tiểu Hoa đoán, một cảnh cáo là không tránh khỏi, sau này Phương Tiểu Bình cũng không còn mặt mũi vu khống người khác.

Cô cũng không muốn dồn người ta vào đường cùng, đang tính cùng Kiều Kiều định về ký túc xá dọn giường, không ngờ lại nghe thầy Trương gọi: “Hứa Tiểu Hoa, em ở lại chút.”

Lý Kiều Kiều lo Tiểu Hoa bị thương ở chân, một mình về không tiện, nên quyết định ở lại cùng.

Hứa Tiểu Hoa tưởng thầy Trương muốn nói chuyện tâm tình, không ngờ ông ấy vừa mở lời lại hỏi: “Hứa Tiểu Hoa, thầy nhớ trong hồ sơ của em có ghi em là người thôn Hứa, huyện Khúc Thủy, thành phố Hàng, vậy trong trí nhớ của em, em đã từng ra khỏi Hàng thành chưa?”

Hứa Tiểu Hoa lắc đầu, tuy cha cô là kế toán thôn, nhưng nhà chỉ khá hơn các thôn dân khác chút lương thực, chứ không có tiền đưa cô đi xa.

Trương Văn Thụy lại hơi do dự hỏi: “Không đi đâu hết sao? Kinh Thành cũng chưa từng? Không có chút ấn tượng nào sao? Sao lại…” Nói đến đây, ông ấy đột nhiên phản ứng lại, lúc này chưa thể nói rõ với cô gái này, nhìn thái độ của đồng chí Tào vừa nãy, xem ra chưa chắc nhà họ đã nhận lại đứa trẻ này.

Hơn nữa, giờ cũng chưa thể chắc chắn trăm phần trăm, đứa con bị mất của nhà họ là cô gái này.

Nghĩ đến đây, Trương Văn Thụy đổi chủ đề, nghiêm túc nói với Hứa Tiểu Hoa: “Giữa các bạn học vẫn phải hòa thuận, các em còn nhỏ, xử sự khó tránh có lúc lỗ mãng, bốc đồng.”

Hứa Tiểu Hoa gật đầu: “Vâng, cảm ơn thầy dạy bảo ạ.”