Trương Văn Thụy gần năm mươi tuổi, tóc đã bạc nửa đầu, mặc bộ áo Trung Sơn xám xịt, chân đi đôi giày vải cũ, trông có phần nghiêm nghị, nên khi không cười, học sinh đều hơi sợ ông ấy.
Câu hỏi mang ý nghi ngờ khiến tim Thôi Mẫn đập thình thịch, mở miệng chỉ thốt ra một tiếng “em,” nhưng khi mắt cô ta lướt qua gương mặt bình tĩnh của Hứa Tiểu Hoa, lập tức, lòng ghen tức mãnh liệt nuốt chửng sự hoang mang của cô ta.
“Phương Tiểu Bình và Hứa Tiểu Hoa vốn có quan hệ tốt, cậu ấy sợ chuyện truyền đến chỗ thầy sẽ khiến Hứa Tiểu Hoa bị kỷ luật.”
Cô ta biết, chỉ cần cái mũ “kẻ trộm” được đội ngay ngắn lên đầu Hứa Tiểu Hoa, Quách Minh Siêu tuyệt đối sẽ không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Chỉ cần bám được Quách Minh Siêu, những ngày khổ sở ở đây, ai muốn chịu thì chịu! Cô ta phải đi!
Hiện tại Hứa Tiểu Hoa chợt cảm thấy may mắn, lúc rời nhà, sợ chuột cắn hỏng sách nên cô đã mang theo tất cả sách anh trai gửi suốt hai năm qua vào trong rương, giờ để dưới tấm đệm. Thỉnh thoảng nhớ nhà, cô sẽ lôi ra xem. Họ chỉ lo lục rương mà không lật được những lá thư này.
Trước khi đến văn phòng, cô đã nhét chúng vào túi áo.
Nếu không, bị xé hay hủy, lần này cô thật sự là trăm miệng cũng không thanh minh nổi.
Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa: “Em vừa nói mình bị vu khống?”
Hứa Tiểu Hoa vội nói: “Thầy Trương, bánh xà phòng trong rương là của em, Phương Tiểu Bình mất một bánh xà phòng, họ nhân lúc em không ở đó, cạy tay cầm rương, tháo khóa, rồi lục lọi đồ cá nhân của em, kể cả thư từ. Bọn họ không có bằng chứng, cũng không báo cáo thầy mà đã hành động như vậy, em thấy điều này đã xúc phạm đến nhân cách của em nghiêm trọng, cũng xâm phạm đến nhân quyền của em.”
Một bánh xà phòng cộng với phiếu công nghiệp, Trương Văn Thụy biết, ở chợ đen thì có giá khoảng một hai đồng. Nhìn thái độ chắc chắn của Hứa Tiểu Hoa, ông ấy đoán e rằng chuyện này có ẩn tình, bèn bảo Lý Kiều Kiều gọi Phương Tiểu Bình đến.
Chẳng bao lâu, Phương Tiểu Bình đến, ánh mắt nhìn Hứa Tiểu Hoa cực kỳ phức tạp, vừa như áy náy, vừa như nhất định phải đạt được.
Hứa Tiểu Hoa trực giác, Phương Tiểu Bình định làm cái gì đó.
Quả nhiên, khi thầy Trương hỏi Phương Tiểu Bình xem liệu cô có trộm xà phòng của cô ta không, Phương Tiểu Bình thoáng do dự, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Vâng, thầy Trương, bánh xà phòng trong rương Hứa Tiểu Hoa là của em, em còn giữ biên lai mua, bánh xà phòng này có giá năm hào, cần một phiếu xà phòng, nhà em khó khăn lắm mới có được, cha mẹ và anh chị dâu đều không nỡ dùng, gửi cho em…”
Cô ta càng nói càng trôi chảy, nhưng Hứa Tiểu Hoa lại cảm thấy người này cực xa lạ. Rõ ràng trước đây người này rất quan tâm cô, lúc cô mệt đẫm, đêm ngủ cơ đùi run rẩy, là Phương Tiểu Bình đã khoác áo đứng dậy xoa bóp chân cho cô, giúp cô đỡ căng thẳng.
Cũng là Phương Tiểu Bình, thỉnh thoảng lên núi nhặt được trứng chim hay táo dại, sẽ lén để lại cho cô một quả. Hứa Tiểu Hoa nhất thời không hiểu, giờ người đứng trước mặt chủ nhiệm, đường hoàng vu khống cô là ai?
Hứa Tiểu Hoa đang kinh ngạc không biết lý do Phương Tiểu Bình làm vậy là gì, thì đột nhiên nghe cô ta nói với thầy Trương: “Thầy ơi, có lẽ là Tiểu Hoa nhất thời hồ đồ nên mới trộm đồ của em, em biết trường mình quy định nghiêm, nhưng vì chuyện này mà để Tiểu Hoa bị kỷ luật, em cũng thấy không đành lòng.”
Trương Văn Thụy ngạc nhiên, dò hỏi: “Ý em là sao?”
“Em muốn Tiểu Hoa bồi thường em một bánh xà phòng là được, xà phòng này cần phiếu công nghiệp, không dễ mua, cậu ấy có thể trả tiền thay, nếu Tiểu Hoa đồng ý, chúng em sẽ tự giải quyết.” Phương Tiểu Bình lấy hết can đảm nói một hơi, tim đập thình thịch.
Trương Văn Thụy nhìn Hứa Tiểu Hoa, hỏi ý kiến cô.
Hứa Tiểu Hoa lạnh lùng hỏi: “Tôi giả định, nếu bánh xà phòng này thật sự là tôi trộm của cậu thì cậu muốn tôi bồi thường bao nhiêu? Hai đồng? Bốn đồng? Hay bao nhiêu? Hôm nay có thầy Trương ở đây, chúng ta nói rõ, lập biên bản, ra khỏi văn phòng này, khỏi phải dây dưa nữa, cậu thấy sao?”
“Giả định gì, cậu chột dạ đấy thôi, là chính cậu trộm!” Thôi Mẫn gần như nắm bắt mọi cơ hội để chứng minh Hứa Tiểu Hoa là kẻ trộm.
Hứa Tiểu Hoa không để ý cô ta, lặng lẽ nhìn Phương Tiểu Bình.
Phương Tiểu Bình vốn định nói riêng với Tiểu Hoa, không ngờ cô lại hỏi ngay trước mặt thầy giáo, cô ta do dự một chút, rồi nói ra con số đã nghĩ lâu trong lòng: “Tám đồng!”