Là Anh Ấy Động Lòng Trước

Chương 20

Chử Dạng hậu tri hậu giác* ngẩng đầu, đem thẻ phòng nhét vào túi váy, nói câu xin lỗi.

(hậu tri hậu giác = là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm, là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.)

Có lẽ cô còn đang suy nghĩ chuyện khác, đôi đồng tử to sáng và đen láy của cô hiếm khi có được sương mù, đôi môi hơi hé mở, nhìn không ra khôn khéo ngày thường, nhìn có chút ngây thơ.

Hướng Quyến tiếp xúc với cô không nhiều lắm. Khi gặp nhau ở cuộc họp hàng tuần, vị trí ngồi của cô cùng anh ta cách nhau rất xa nhưng vẫn có thể thông qua lỗ tai biết được nhất cử nhất động của cô.

Người ngồi bên cạnh anh ta luôn báo cáo với anh ta nhất cử nhất động của Chử Dạng.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy nhỏ màu đen làm tôn lên làn da rất trắng của cô. Lại hoặc là hôm nay cô mới vừa gội đầu, mái tóc dài đen bóng buông ướt khoác sau vai lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.

Kỳ thật người khác không thật sự tiếp xúc với Chử Dạng, hoặc là thấy cô thì khoa trương thét chói tai chỉ là bởi vì cô xinh đẹp. Cho nên khi cô đứng gần bên người, anh ta không nhịn được lặng lẽ đánh giá cô.

Không ai có thể từ chối những điều đẹp đẽ, ngay cả khi họ ghét chúng.

Có lẽ là không quen nhìn cô trang điểm và ăn mặc hở hang như vậy. Rõ ràng cô có điều kiện bề ngoài phi thường ưu tú nhưng có vẻ cô vẫn còn chưa hài lòng với điều đó mà ước gì mọi người chỉ chăm chú nhìn vào một mình cô, ước gì tất cả nam sinh đều thích cô.

Hướng Quyến cũng không muốn làm một người nông cạn như vậy.

Cô ấy xác thật vừa mới giúp mình nên Hướng Quyến công tư phân minh. Cho dù trong lòng anh ta khó xử thế nào cũng vẫn tranh thủ thời cơ nói tiếng cảm ơn với cô.

Dường như, Chử Dạng có chút kinh ngạc.

Thật ra, cô không phải vì giúp Hướng Quyến nên mới uống thay anh ta ly rượu nên cảm thấy lời cảm ơn này làm cô có chút hổ thẹn.

“…Không cần cảm ơn.”

“Cô uống nhiều như vậy,” Hướng Quyến biết cô đi WC lâu, đoán cô có thể là đi nôn rượu ra, “Dạ dày của cô không sao chứ?”

“A, không có việc gì, tôi thấy vẫn khỏe.” Chử Dạng nhếch miệng, trong lòng đối với việc Hướng Quyến bỗng nhiên thay đổi thái độ với cô cảm thấy có chút kì quái.

Ngày thường, thái độ của anh ta đối với cô so với Mạnh Nguyệt Minh cũng không khác nhau mấy. Cho là anh ta có lòng cảm kích cô giúp anh ta thì cũng không đến mức thay đổi nhanh như vậy.

Chử Dạng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang “Có phải cậu đã uống nhiều quá hay không?”

Chử Dạng cột tóc đuôi ngựa, mặc váy trắng*, so với lúc bình thường như hai ngươi khác nhau.

(tác giả có chút nhầm lẫn màu váy của Chử Dạng, phía trên viết là váy đen, đoạn này thành váy trắng. MÌnh giữ nguyên không đổi.)

Hướng Quyến phát hiện bản thân căn bản không hiểu biết về cô.

Anh ta thậm chí không hiểu được tính cách của Chử Dạng, có đôi khi cô thật am hiểu lòng người, có đôi khi cô lại đầy gai góc.

Anh ta chán ghét một Chử Dạng với bộ dáng vênh váo tự đắc, bằng mặt không bằng lòng. Nhưng anh ta cũng cảm thấy tính cách cô khá tinh tế, cho dù là chơi xấu, cùng khó làm cho người ta chán ghét.

Thậm chí là còn làm bộ làm tịch, nhìn qua thật sự như là nhu nhược đáng thương.

Tâm trí của Hướng Quyến khẽ thay đổi, giọng điệu anh ta cứng đờ “Có thể là đã uống quá nhiều.”

Sau đó, anh ta dời tầm mắt qua một bên, để lại cho Chử Dạng một vành tai đỏ bừng.

Chử Dạng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

Nguyên lai chỉ khi ở trước mặt lão biếи ŧɦái, chính mình mới có bộ dạng lúng túng, thật quá thương tổn lòng tự trọng.

Cô thở dài, chỉ vào lỗ tai Hướng Quyến “Lỗ tai cậu đỏ là bởi vì tôi sao?”

Đột nhiên, Hướng Quyến che lại lỗ tai, theo bản năng phản bác “Không phải!”