Là Anh Ấy Động Lòng Trước

Chương 19

Hứa Miên Miên đột nhiên khóc lớn, lúc này cô ta khóc thật sự.

“Đàn anh Từ, em đối với anh thật rất thất vọng.”

Từ Nam Diệp: “………..”

Vài phút sau, Chử Dạng với vẻ mặt thoải mái đi ra từ WC.

Hứa Miên Miên đi rồi, Từ Nam Diệp còn chưa đi.

Chử Dạng lắc lắc tay hỏi anh “Sao anh vẫn còn đứng ở đây?”

Từ Nam Diệp giọng nói trầm thấp “Tối nay mấy giờ em đến?”

“Anh nói cái gì?”

“Em lợi dụng anh xong liền muốn giả ngốc à?” Từ Nam Diệp đẩy mắt kính, hai tay bắt chéo trước ngực nhìn cô, ánh mắt lấp loé “Em có phải hay không chơi không nổi?”

“Chơi không nổi?”

Trong từ điển của Chử Dạng cô đây không có ba từ “chơi không nổi”. Tuy nhiên, hiện tại cô cũng không thể cùng Từ Nam Diệp cãi nhau ở chỗ này làm rõ xem cô có cái gì mà chơi không nổi.

“Trả thẻ phòng lại cho anh đây.” Chử Dạng ấp úng, “Buổi tối tôi tới tìm anh.”

Từ Nam Diệp không duỗi tay, giọng nói từ tốn điềm đạm “Em cầm đi, buổi chiều anh còn phải đi công tác, trễ chút mới trở về khách sạn được.”

Chử Dạng giương mắt, vẻ mặt phức tạp “Ý của anh là tôi tắm rửa sạch sẽ chờ anh trở về à?”

“Tuỳ em.” Từ Nam Diệp mỉm cười, đôi mắt di chuyển dọc cổ cô “Muốn chờ anh trở lại cùng tắm cũng được.”

Lão biếи ŧɦái lại tới nữa rồi.

Chử Dạng cảm thấy hơi bối rối nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua “Tôi vừa rồi chỉ là muốn dạy cho đàn em kia một bài học, không thật sự muốn cùng anh làm cái gì” cô dừng lại một chút nói bổ sung “ Nếu anh có việc bận thì không sao đâu, tôi không muốn làm chậm trễ công việc của anh.”

Người đàn ông bình tĩnh nói “Không chậm trễ.”

Chử Dạng đột nhiên cảm thấy loại cảm giác chính mình bị coi thường, tiếp tục thuyết phục anh ta “Ngày mai anh còn có công việc đúng không? Buổi tối quá mệt nhọc sẽ không tốt, hay là hôm nay quên chuyện này đi.”

“Dạng Dạng” Từ Nam Diệp kêu tên cô, chậm rì rì lên tiếng “Em quá xem thường anh rồi.”

“……”

Ngày thường anh ta nói chuyện tao nhã nên Chử Dạng thường sẽ vứt loại vấn đề có tính chất xôi thịt sang một bên. Hoặc anh ta sẽ cười cho qua chuyện, nếu không thì anh ta không nghe thấy. Hoặc nếu không thì trực tiếp tự thể nghiệm, cơ hồ sẽ không hùa theo cô khua môi múa mép kéo dài thời gian.

Từ Nam Diệp uống chút rượu, quần áo không chỉnh tề giống ngày thường, trên áo sơ mi trắng tinh có thể nhìn thấy mấy nếp nhăn nhỏ, cổ tay áo được xăn lên lộ ra khuỷu tay rắn chắc và khoẻ mạnh.

Chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay của anh ta che khuất đi một phần xương trụ cánh tay rắn chắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gác lên cánh tay còn lại, đầu ngón tay trắng hồng, móng tay được cắt ngắn hoàn hảo, ngón tay trắng nõn mà lại mảnh khảnh.

Chử Dạng biết quá rõ tửu lượng của anh ta. Hiện tại, lão biến tuyệt đối vẫn rất tỉnh táo. Thậm chí, anh ta còn biết bản thân đang nói cái gì, chỉ là bất quá anh ta muốn chọc cô thôi.

Chử Dạng mím môi, có chút bực mình, cô nhìn chằm chằm tay anh ta đến phát ngốc.

Người đàn ông đẹp trai nhìn theo cái liếc mắt của cô với mình, khoé miệng bỗng dưng ngậm ý cười ngả ngớn, đôi mắt gian xảo rực rỡ lung linh, hài hước đều bị giấu sau đôi kính.

Từ Nam Diệp đi tới, tay cắm trong túi quần, cố ý đánh gãy tầm mắt của cô, cong người xuống, cúi đầu nhìn vào đôi mắt cô.

“Dạng Dạng” tiếng nói của anh như là rượu nguyên chất ủ lâu năm, chậm rì rì mê hoặc lên tiếng “Chỉ nhìn là đủ rồi sao?”

Chử Dạng hoàn hồn, hô hấp dồn dập: “Cái gì?”

Anh ta cười nhẹ, không bóc trần cô, lưng thẳng lên lập tức hướng WC.

Trên đường về phòng ăn, Chử Dạng vẫn luôn nắm thẻ phòng trong tay, đem bề mặt thẻ phòng vốn lạnh lẽo nắm đến nóng lên.

Do cô không chú ý nên thiếu chút nữa đã đυ.ng phải người trước mặt.

Hướng Quyến nhéo bả vai cô, nhíu mày thấp giọng oán giận “Cô như thế nào đi đứng lại không chịu nhìn đường vậy?”