Là Anh Ấy Động Lòng Trước

Chương 9

Chử dạng ngẩng đầu nhìn thẳng cô ta nói “Tôi là trưởng nhóm, cô lại trực tiếp bỏ qua tôi truyền đạt văn kiện thông tin cho phó nhóm của tôi, tôi căn bản không hề biết có việc này. Đây không phải là cô làm khó dễ tôi thì là gì?”

“Chính cô không thấy tin nhắn tôi gửi cho cô liền trách tôi không thông báo cho cô?”

“Di động của tôi đều lưu trữ hết tất cả các cuộc nói chuyện từ trước đến giờ. Tôi vẫn còn giữ những cuộc nói chuyện trên Wechat từ nửa năm trước. Cô có muốn tôi đưa cho cô xem lịch sử trò chuyện giữa chúng ta hay không?”

Mạnh Nguyệt Minh cười lạnh “ Tôi làm sao biết cô có xoá bớt tin nhắn hay không?”

“Vậy đàn chị, cô cũng có thể đưa ra lịch sử cuộc nói chuyện giữa chúng ta trong di động của cô?”

Mạnh Nguyệt Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói:” Di động của tôi không đủ bộ nhớ, nên tôi sẽ thường xuyên xoá tin nhắn.”

Khi nghe cuộc đối thoại này, chỉ cần là người bình thường thì ai cũng đều có thể dễ dàng đoán ra chuyện này cuối cùng là lỗi của ai.

“Thì ra đàn chị nghĩ về con người tôi là như vậy.” Chử Dạng cắn môi, thái độ thay đổi nhanh chóng, mới vừa rồi hùng hổ doạ người, đôi mắt bỗng nhiên trở nên ướŧ áŧ “Đàn chị thu lại chức vụ của tôi đi, tôi không còn gì để nói.”

Mới vừa rồi còn một bộ dáng như muốn làm chứng trước toà, hiện tại trong nháy mắt liền khom lưng cúi đầu?

Mạnh Nguyệt Minh bối rối đứng ngây người ở đó.

Chử Dạng nhìn những người khác cười, đôi mắt to ướŧ áŧ nhìn thật nhu nhược đáng thương như bông hoa trắng nhỏ vừa bị xé nát.

Sau đó cô để lại một bóng dáng yếu ớt hướng mọi người xoay người rời đi.

Chuyện này nhìn có vẻ cứ như vậy mà kết thúc.

Kết quả vẫn chưa. Thời điểm Mạnh Nguyệt Minh đang ở phòng trực ban để lấy túi xách chuẩn bị đi khách sạn phát hiện Chử Dạng đang đứng ở cửa chờ cô ta.

Mạnh Nguyệt Minh đi ngang qua nheo mắt nhìn cô “Cô đứng ở nơi này làm gì?”

Chử Dạng một câu cũng không nói, trực tiếp từ phía sau đem ra một lon Coca.

Mạnh Nguyệt Minh chưa kịp phản ứng đã bị đổ một thân coca từ đầu đến chân, cô ta mắng to

“Cô làm gì vậy!!!”

Mạnh Nguyệt Minh không mở mắt ra được, giận dữ la lên một tiếng, theo bản năng giơ tay định tóm lấy Chử Dạng.

Chử Dạng lui về phía sau vài bước, nhìn cô ta cười nói “Cô dùng trò của học sinh tiểu học đi lừa tôi, tôi liền trả lại cho cô đủ.”

Nói xong, cô còn chưa hết giận, tiến đến trước mặt Mạnh Nguyệt Minh nói: “Bây giờ mà về phòng ngủ gội đầu chắc không còn kịp nữa rồi?”

Mạnh Nguyệt Minh dùng sức xoa xoa đôi mắt, hốc mắt cô ta phiếm hồng, khóc nức nở mắng: “Tôi không đi được, cô cũng đừng nghĩ có thể đi.”

Chử Dạng không vội bất mãn, mà tiếp tục làm trò trước mặt cô ta, lấy ra điện thoại gọi cho thầy giáo bên Uỷ Ban.

Thanh âm của cô mềm nhẹ, còn mang theo tí áy náy, cầm điện thoại đầy thiện ý giải thích “Thầy giáo, đàn chị Mạnh không cẩn thận làm đổ coca lên người. Bây giờ tóc đều ướt. Thầy có thể chờ chị ấy về phòng tắm rửa lại một chút được không ạ?”

“Bây giờ phải đi rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian để chờ đợi em ấy” thầy giáo trực tiếp quyết định “Em nhanh chóng đi thay quần áo rồi quay lại đây tập hợp.”

Chử Dạng có chút do dự: “Dạ, em thấy như vậy không tốt lắm đâu ạ.”

“Vốn dĩ em có hình tượng tốt hơn, ngay từ đầu thầy đã có ý đề cử em, không có gì là không tốt cả, nhanh lên.”

Mạnh Nguyệt Minh toàn thân đều run đầy ngập uỷ khuất không có nơi để phát tiết, trừng mắt nhìn Chử Dạng, hận không thể đem cô nuốt sống.

Khi Chử Dạng quay lại phòng ngủ để thay quần áo, trong phòng chỉ còn mỗi cô bạn cùng phòng Thư Mạt.

“Tớ muốn đi khách sạn ăn tiệc liên hoan.” Chử Dạng ném dải lụa xuống, đi thẳng đến tủ quần áo, sờ sờ cằm, bắt đầu lựa chọn trang phục “Buổi chiều không có tiết học. Nếu cậu không đói bụng, chờ khi tớ quay lại trường sẽ đem về một ít điểm tâm cho cậu?”