“Tiệc liên hoan? Liên hoan gì vậy?”
“Liên hoan thiết đãi Hội Cựu Sinh Viên.”
“Ồ” Thư Mạt gật gật đầu, nhai miếng khô mực hai cái mới kinh ngạc phát hiện có gì đó không đúng. Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu “Không phải cậu nói Mạnh Nguyệt Minh đi sao?”
Chử Dạng dựa vào phía trước tủ quần áo, bắt chéo hai tay trước ngực, nhún nhún vai “Bị đổ Coca lên người nên không đi được.”
Cô hờ hững kéo xuống dây buộc tóc trên đầu. Mái tóc dài hơi xoăn xổ tung đổ xuống. Chử Dạng lắc lắc, đầu ngón tay cô vân vê dây cột tóc màu đen, cô nhẹ nhàng nâng chân thon dài lên, cởi xuống đôi giày bệt.”
“A thích chết mất.”
Giọng điệu xấu xa này nghe vào là biết kiểu độc mồm độc miệng. Nhưng Thư Mạt chính là yêu chết đi được cái dáng vẻ trà xanh này của cô.
Cô ấy mười phần chân chó giơ ngón tay cái lên “Làm tốt lắm.”
Thời điểm cô ấy học năm nhất, cô ấy cũng là một cán sự nhỏ của Ban Chấp Hành trường. Vốn dĩ cô ấy vốn đầy nhiệt huyết và động lực, nhưng cố tình khi ấy trưởng nhóm lại là Mạnh Nguyệt Minh.
Khi cô ấy cực khổ thức đêm viết báo cáo, không những không nhận được một câu “Cám ơn, vất vả rồi.” của Mạnh Nguyệt Minh mà ngược lại còn bị cô ta mắng “Cả việc này còn làm không được mà cô còn đòi làm cán bộ sinh viên? Cô cho rằng điểm công tác chỉ như vậy là có thể được tăng thêm?”… “Chuyện này không cần thảo luận nữa, tôi giao cho cô nhiệm vụ nào thì cô chỉ cần cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ đó là được.”… “Bây giờ cô là trưởng nhóm hay tôi là trưởng nhóm? Cô vẫn là nên nghe lời tôi.” Đợi cho Mạnh Nguyệt Minh mắng xong, cô ấy không còn lời nào để nói.
Trong chiến dịch tranh cử vào năm hai, cô ấy biết được Mạnh Nguyệt Minh vẫn còn trong Ban Chấp Hành nên kiên quyết rời khỏi vị trí.
Bởi vì Chử Dạng có mười phần khả năng giả vờ lại có thể nhẫn nhịn nên có thể tiếp tục lưu lại Ban Chấp Hành của trường, đối mặt với một Mạnh Nguyệt Minh ương ngạnh.
“Vậy cậu đổ Coca lên người cô ta không phải là cùng cô ta hoàn toàn trở mặt sao?” Thư Mạt cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy Chử Dạng hành động có chút lỗ mãng “Chờ đến lúc tranh cử cuối tháng này, cậu phải làm sao bây giờ?”
Chử Dạng bĩu môi: “Không trúng cử thì không trúng cử, thiếu phần điểm công tác này, tớ sẽ cố gắng học cho kì thi tới để lấy điểm học kì bù cho phần điểm thiếu này.”
Thư Mạt cũng không rõ Mạnh Nguyệt Minh chơi xấu Chử Dạng như thế nào. Bất quá nhìn thái độ của Chử Dạng cũng có thể đoán được cô cũng không có khả năng để bản thân bị mang lên đài làm xiếc.
“Nếu có Chủ Tịch ở đây thì tốt rồi”. Thư Mạt thở dài, chống cằm nhìn cô lựa trang phục “Ít nhất giữa cậu và Mạnh Nguyệt Minh, anh ta khẳng định là sẽ giúp cậu.”
Ngón tay Chử Dạng đang lần qua giữa các móc áo hơi khựng lại một chút. Ngay sau đó, cô mỉm cười châm chọc.
Qua một lúc lâu, cô mới chậm chạp trả lời, giống như không thèm để ý mà nói “Thôi nào.”
Sau khi Chử Dạng chọn được trang phục, cô bước vào phòng tắm mặc thử. Khi cô đi ra, Thư Mạt xoay cô hai vòng, ánh mắt kinh ngạc không thể tin.
Tuy nói là năm nay thịnh hành phong cách phong tình Pháp - một chiếc váy voan trắng in hình những quả dâu tây nhỏ khiến người mặc trông rất tươi tắn và dễ thương nhưng Chử Dạng hiển nhiên không hợp phong cách này.
Tuy nhiên chính chiếc áo cô đang mặc phối với chiếc váy là một chiếc áo len dệt hai dây mua trên Taobao giá mười mấy đồng, chiếc xương quai xanh mảnh và có độ cong xinh đẹp và xương bướm với đường cong duyên dáng phía sau lưng cũng đủ để thể hiện hoàn toàn cảm giác ưu việt, xinh đẹp của người mặc.
Cổ cô thon gọn, nhỏ dài. Hai bên vai cân đối với xương cổ, không phát hiện một tí nào bị lệch, khuỷu tay vượt quá vòng eo con kiến.
Càng không cần kể đến đuôi mắt xếch lên tự nhiên, khuôn mặt ngả ngớn lại tinh xảo như mèo.