Ý tứ này chính là cô phải chịu tất cả trách nhiệm đối với chuyện đang xảy ra, cho dù biện pháp cứu chữaa cũng chưa dùng đến.
Cô cũng lười phản bác. Khi cô quay trở lại phòng trực ban để lấy di động, phát hiện các đoàn khoa hình như đều biết chuyện này.
Sau khi cô quay lại phòng họp, tất cả các cán sự đang tập hợp lại với nhau. Mạnh Nguyệt Minh đang đứng đó đợi cô. Phó nhóm và cán sự nhóm đang đứng bên cạnh cô ta với vẻ mặt sợ hãi.
Mạnh Nguyệt Minh lạnh mắt nhìn cô.
Cục diện hiện tại có chút xấu hổ.
Bản thân cô là nhóm trưởng vậy mà cái gì cũng không biết. Hơn nữa căn bản là không ai muốn nghe cô giải thích.
Mạnh Nguyệt Minh thở dài: “Năng lực công tác không tốt, vậy thì cô thức dậy sớm có ích gì?”
“Tôi không có nhận được văn kiện.”
“Cô không nhận được văn kiện? Vậy tại sao người trong nhóm cô lại nhận được? Cô đang nằm mơ à?”
Chử Dạng hít sâu giải thích: “Tôi thật sự không có nhận được. Nếu tôi thấy không có khả năng sẽ xem nhẹ việc này.”
Mạnh Nguyệt Minh lạnh mặt nhìn cô, không vì lời giải thích của cô mà thay đổi thái độ “Tôi mặc kệ cô rốt cuộc có thấy văn kiện hay là không. Tôi cũng không muốn truy cứu nguyên nhân. Bây giờ tôi chỉ thấy là cô làm việc không có trách nhiệm. Nếu không phải phó nhóm kịp thời an bài, tôi xem cô làm thế nào trong thời gian ngắn có thể đi tìm các cán sự hỗ trợ có thể ghi nhớ nổi nội dung và qui trình công tác của ngày hôm nay? Thay vì đứng đây giảo biện, tôi nghĩ cô nên làm tốt công tác cuối cùng của cô.”
Phía bên kia các cán bộ sinh viên đang nói chuyện phiếm với nhóm cựu sinh viên, không khí thân thiện và náo nhiệt, chuẩn bị cùng nhau đi đến khách sạn.”
Duy chỉ có một vài cựu sinh viên khoa Công Nghệ ngồi một bên với vẻ mặt xấu hổ và tất cả cán sự cùng nhìn Phó Chủ Tịch chỉ vào mũi nhóm trưởng mắng.
Hôm nay, Mạnh Nguyệt Minh được phân làm người đại diện cùng cựu sinh viên đến khách sạn tham dự buổi tiệc trưa, mặt người dạ thú, trên người mặc toàn là hàng hiệu.
Chử Dạng thì ăn mặc trang phục của nhân viên lễ tân mua sỉ từ Taobao. Mới vừa rồi lại còn bởi vì vội vã chạy về phòng trực ban nên trên mặt cô hiện tại có một tầng mồ hôi mỏng, ngực không quy luật phập phồng lên xuống.
Cô sớm biết Mạnh Nguyệt Minh nhìn cô không vừa mắt. Hiện tại Chủ Tịch không có ở trường, cô ta có rất nhiều cơ hội làm khó dễ cô.
Hiện tại tất cả đã rõ ràng. Hội sinh viên giống như một xã hội thu nhỏ, nếu nhân viên cấp dưới làm sai thì không có ai sẽ quy trách nhiệm cho cấp trên cả.
“Thôi bỏ đi, nếu mọi chuyện đã được an bài tốt thì cũng không cần truy cứu trách nhiệm của ai làm gì.” – một đàn anh tốt bụng thay cô ra mặt cầu tình “Đừng làm cho người bên ngoài chê cười khoa Công Nghệ chúng ta.”
Mạnh Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn về phía đàn anh, cô ta cúi đầu xin lỗi, ngữ khí chân thành “Đàn anh, em thật sự xin lỗi, là do em không quản lý tốt mấy em ấy, làm cho mọi người chê cười rồi.”
Chử Dạng đột nhiên cười.
“Cô còn cười cái gì? Còn không mau qua xin lỗi!” Mạnh Nguyệt Minh trừng cô “Cô không muốn làm nhóm trưởng nữa à?”
Ở chỗ này chờ cô chính là như vậy đi.
Cô mà có thể nuốt xuống cơn giận này thì cô chính là con chó.
Chử Dạng thở dài, đi đến trước mặt các đàn anh đàn chị, cúi người chào.
Tiếp theo cô lên tiếng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là do em nhất thời sơ ý khiến cho Mạnh Nguyệt Minh có cơ hội làm khó dễ em, làm chậm trễ lịch trình của các đàn anh đàn chị, xin đàn anh đàn chị bỏ qua cho em.”
Thời điểm cô vừa nói ra ba chữ “Thật xin lỗi”, Mạnh Nguyệt Minh lộ ra vẻ mặt hài lòng. Chờ đến khi nghe Chử Dạng nói câu sau, Mạnh Nguyệt Minh đen mặt.
“Chử Dạng, cô đang nói cái gì vậy! Ai làm khó dễ cô!”