Xuyên Thành Thái Giám Nữ Giả Nam Bị Cả Hoàng Cung Đoàn Sủng

Chương 36

Những lời nói ấy vừa thốt ra, lòng Liễu Hòa khẽ rung động.

Ở triều đại Thượng Tư do chính nàng tạo ra, giai cấp được phân chia rất nghiêm ngặt, mạng người ở tầng lớp dưới còn chẳng bằng cỏ rác. Vậy mà Hoàng Hậu – một người đứng trên vạn người – lại nói ra những lời như vậy.

Xem ra vị Hoàng Hậu này thực sự không giống những người khác.

Hoàng đế nghe vậy, nhẹ giọng phụ họa:

“Hoàng Hậu nói đúng. Lão ngũ, trẫm chắc chắn sẽ phạt. Chỉ là…”

Giọng nói của ông chuyển hướng, ánh mắt rơi xuống người tiểu thái giám.

“Còn về tiểu thái giám này…”

Nhưng lời chưa dứt, ánh mắt hoàng đế khẽ sững lại.

Ông thấy gì?

Liễu Hòa ngỡ ngàng nhìn Hoàng Hậu đang chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt mình. Đôi tay dịu dàng của Hoàng Hậu nhẹ nhàng giúp nàng vén những lọn tóc rối sang một bên, cài gọn ra sau tai.

Hành động ấy khiến Liễu Hòa ngơ ngác, cứ nhìn chằm chằm vào Hoàng Hậu, đến mức quên cả thở.

“Đứa trẻ này thật xinh đẹp, nhìn liền khiến người ta yêu thích.”

Hoàng Hậu nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, quay đầu nói với hoàng đế: “Thần thϊếp cảm thấy rất có duyên với hắn. Bệ hạ, chi bằng giơ cao đánh khẽ, ban hắn cho thần thϊếp, ý người thế nào?”

Cả hoàng đế và Trường Tư Mặc đều giật mình trước lời thỉnh cầu bất ngờ này. Ánh mắt của cả hai đều mang chút lúng túng và khó xử.

Hoàng Hậu – một người đạm như cúc, không tranh không giành – tự nhiên không biết chuyện tiểu thái giám này từng bò lên giường nhi tử của mình.

Nếu chỉ là một tiểu thái giám bình thường, ban thưởng thì ban thưởng. Nhưng Tiểu Liễu Tử đã từng có tiền án như vậy, hoàng đế sao có thể yên tâm để hắn ở bên cạnh chính thất của mình?

“Bệ hạ?”

Thấy hoàng đế không đáp lời, Hoàng Hậu nhẹ giọng thúc giục.

“Hữu Chi à…”

Hoàng đế xoa cằm, trầm ngâm như đang suy nghĩ rất sâu. Nhưng trong lòng ông rõ ràng là đang khó xử.

Thật không ngờ, chính mình cũng có ngày lại bị một chuyện như thế này làm khó đến vậy.

Nếu không phải chính mình là người phải ra quyết định, ông hẳn đã bật cười vì tình huống dở khóc dở cười này.

Trong khi hoàng đế còn đang do dự, Trường Tư Mặc cắn chặt răng, quyết định nói rõ chân tướng:

“Mẫu hậu không thể! Hắn …”

“Mặc Nhi, im miệng!”

Hoàng Hậu đột ngột cắt ngang, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự nghiêm khắc.

“Cùng hoạn quan qua lại lần trước chưa đủ sao? Nếu còn có lần sau, không cần đợi phụ hoàng của con xử lý, bổn cung sẽ tự tay phạt con ra biên cương chịu khổ!”

Trường Tư Mặc tràn đầy bất mãn, nhưng khi đối diện với ánh mắt cảnh cáo của hoàng đế, hắn buộc phải im lặng, nuốt hết những lời định nói vào trong.

Mẫu hậu đã ốm yếu nhiều năm, biết được đại ca bị người hãm hại, chắc chắn sẽ mất ngủ trắng đêm, rồi lại lo lắng sinh bệnh. Việc này tuyệt đối không thể để bà ấy biết.

Hoàng Hậu quay đầu nhìn Liễu Hòa, nét giận dữ ban nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự dịu dàng như gió xuân:

“Ngươi tên là Tiểu Liễu Tử phải không? Từ hôm nay, ngươi có nguyện ý hầu hạ bên cạnh bổn cung không?”

Lòng Liễu Hòa khẽ động.

Đối mặt với một trong số ít những nhân vật chính nghĩa, nhân hậu trong cả quyển sách, nàng sao lại không muốn được đi theo Hoàng Hậu?

Nhưng, việc này không phải do nàng có nguyện ý hay không.