Xuyên Thành Thái Giám Nữ Giả Nam Bị Cả Hoàng Cung Đoàn Sủng

Chương 35

Một câu hỏi, khiến Trường Tư Mặc nghẹn họng.

“Nhi thần…”

Hắn ấp úng, không nói ra lời.

Liễu Hòa cảm động đến mức nước mắt muốn trào ra.

Hu hu hu, Hoàng hậu tốt quá! Không chỉ dịu dàng, xinh đẹp, mà còn phân rõ phải trái như vậy! Nguyện dâng cả mạng sống cho người!

Hoàng đế thấy Trường Tư Mặc không trả lời được, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, giọng nói mang theo uy nghi khiến người run rẩy:

“Ngươi nói hôm nay thân thể không khỏe, không thể tiếp đón sứ thần, nên trẫm mới thay ngươi cử người khác đi thay. Đây là thân thể không khỏe mà ngươi nói sao? Không khỏe đến mức phải cùng tiểu thái giám dính líu thì mới khỏe được à?”

Trường Tư Mặc đỏ bừng mặt, muốn giải thích rằng mình chỉ đang giúp đại ca trút giận.

Nhưng nghĩ đến sự hiện diện của mẫu hậu, hắn đành nuốt hết lời xuống, không dám nói thêm nửa câu.

Thấy con trai mình im lặng, vẻ chột dạ rõ ràng, hoàng đế càng không vừa mắt.

Ông hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi lên bộ quần áo xộc xệch của Liễu Hòa, giọng nói trầm xuống đầy nguy hiểm:

“Ngươi, nói xem. Chuyện gì đã xảy ra?”

Trường Tư Mặc nghe vậy, giận đến nghiến răng. Cái thái giám chết bầm này, nếu dám đổi trắng thay đen, ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá đắt!

Liễu Hòa cúi đầu, quấn chặt quần áo trên người, vẻ mặt nghiêm túc:

“Hồi bẩm bệ hạ… Hôm nay sự việc xảy ra, thật là do nô tài đáng chết.”

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, không ngờ nàng lại nhận lỗi một cách thẳng thắn như vậy.

Hoàng đế nhíu mày, chờ đợi nàng nói tiếp.

Liễu Hòa hít sâu, giọng nói vang lên đầy khí thế:

“Nô tài ở hoàng cung, đáng lẽ phải cẩn trọng, khiêm nhường. Nhưng với gương mặt này, nếu rêu rao khắp nơi, đó đã là tội lớn. Nay suýt nữa khiến cha con hoàng đế xảy ra hiềm khích, còn làm kinh động đến Hoàng hậu. Nô tài tội đáng chết vạn lần. Kính xin bệ hạ… ban chết!”

Một câu nói vang lên đầy khí khái, khiến người khác không khỏi cảm phục.

Nhưng trong lòng nàng đang âm thầm gào thét: Đừng gϊếŧ ta! Đừng gϊếŧ ta! Tất cả chỉ là lời khách sáo thôi, ngài đừng thật sự làm thế nhé!

Hoàng đế nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống nàng, hừ lạnh một tiếng:

“Ban chết? Trẫm thấy ngươi sinh ra đã là một kẻ yêu mị, đúng là đáng chết. Nếu đã thế, trẫm liền cho ngươi toại nguyện.”

Liễu Hòa sững sờ.

Không phải chứ? Thật sự muốn gϊếŧ sao? Chuyện này rõ ràng là do Ngũ điện hạ, sao lại đổ hết lên đầu ta?

Hoàng đế không buồn để ý đến nàng nữa, phất tay ra lệnh:

“Người đâu, kéo tiểu thái giám này xuống, đánh chết.”

Lời còn chưa dứt, đã bị giọng nói dịu dàng của Hoàng hậu ngắt ngang:

“Bệ hạ…”

“Trẫm ở đây.”

Hoàng đế vội vàng đưa tay đỡ lấy Hoàng Hậu, ánh mắt tràn đầy thương tiếc. “Hữu Chi, đi chậm một chút, cẩn thận dưới chân.”

Giọng nói dịu dàng, ánh mắt nhu tình muôn vàn ấy khác biệt một trời một vực so với vẻ uy nghiêm khiển trách nhi tử ban nãy.

Hoàng Hậu, dáng vẻ đoan trang tao nhã, nhẹ nhàng đỡ tay hoàng đế, từng bước tiến lên. Nàng đứng yên trước mặt Liễu Hòa, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Không khí trở nên tĩnh lặng khi Hoàng Hậu cất giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy quyền:

“Chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám tuổi còn trẻ, thân như bèo trôi lênh đênh, thấp cổ bé họng. Chủ tử nói gì hắn dám cãi sao? Lão ngũ từ nhỏ không lớn lên bên thần thϊếp, tính tình có chút không tốt, nhưng sao chúng ta có thể vì lỗi lầm của con mình mà đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác được?”