Trong cốt truyện, ngoài thái tử Trường Tư Kỳ, vị hoàng hậu này chính là nhân vật thứ hai khiến Liễu Hòa cảm thấy vừa yêu vừa tiếc.
Hoàng hậu có tính tình nhân hậu, ôn hòa, không tranh đấu với đời, nhưng số phận lại bi thảm.
Hai đứa con trai lần lượt chết yểu, con gái duy nhất bị gả xa đến vùng biên cương, còn bản thân bà thì bị hãm hại bởi một ly rượu độc của Loan Quý phi.
Nghĩ đến đây, Liễu Hòa không khỏi thở dài cảm thán.
Thấy mẫu hậu đã đến, Trường Tư Mặc càng thêm chột dạ, cúi đầu thật thấp. Giọng nói vốn đã không lớn, giờ càng nhỏ như tiếng muỗi bay:
“Nhi thần… tham kiến mẫu hậu. Hôm nay chưa kịp hỏi thăm mẫu hậu..”
Lời chưa dứt, đã bị hoàng đế lạnh giọng ngắt ngang:
“Ngươi còn biết hỏi thăm mẫu hậu? Bình thường trẫm đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi tránh xa đám thái giám này ra! Ngươi còn không nghe, còn làm mẫu hậu ngươi lo lắng!”
Đối mặt với sự trách mắng của phụ thân, Trường Tư Mặc chẳng dám cãi lại nửa lời, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Liễu Hòa cười thầm trong lòng, không khỏi cảm thấy hả hê.
Ha ha ha, Ngũ điện hạ của chúng ta vừa rồi khi bắt nạt người ta không phải rất kiêu ngạo hay sao? Giờ sao lại yếu xìu như cái túi rách thế kia?
Nhưng rất nhanh, nàng liền hiểu ra một chân lý: Người, thực sự không nên vui sướиɠ trên nỗi đau của người khác.
“Mới vừa rồi kêu cứu, là ngươi sao?”
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của hoàng đế vang lên. Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao chĩa thẳng vào nàng. “Ngẩng đầu lên.”
Khí thế vương giả như ngọn núi lớn đè xuống, khiến người khác không thở nổi.
Liễu Hòa nuốt một ngụm nước bọt, mạnh dạn ngẩng mặt lên.
Trường Tư Thừa Hoàng vừa nhìn liền thấy, tiểu thái giám này có đôi mày liễu cong cong, đôi mắt sáng trong, như chứa cả thế giới, da thịt mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa ngọc.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại toát lên một vẻ đẹp yêu mị đến tận xương tủy.
Nhưng chính ánh mắt ấy, trong trẻo và ngây thơ, lại tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, khiến người nhìn không khỏi chấn động.
Sự hòa quyện giữa thanh thuần và yêu dã, một vẻ đẹp đến cực hạn.
Trường Tư Thừa Hoàng nhíu mày.
Hắn cảm thấy tiểu thái giám này có chút quen mắt…
Chỉ trong một thoáng, hắn chợt nhớ ra.
Quen mắt? Đương nhiên là quen mắt rồi! Đây chẳng phải chính là tên thái giám say rượu, bò lên giường thái tử trong buổi cung yến lần trước sao?
Hắn nghĩ mãi mới nhớ ra cái tên: Tiểu Liễu Tử.
Lúc này, Trường Tư Mặc thấy phụ hoàng nhìn tiểu thái giám thật lâu mà không nói gì, trong lòng lo lắng. Hắn sợ ngay cả phụ hoàng cũng bị gương mặt này mê hoặc.
“Phụ hoàng minh giám! Nhi thần hôm nay không hề cố ý quấy rầy phụ hoàng mẫu hậu. Là Tiểu Liễu Tử cố tình chạy đến Thấm Phương Viên, bởi vì hắn cố tình bày trò ở trước mặt ngài để mưu hại nhi thần!”
Không chạy thì mất mạng, ai mà ngu đến mức không chạy chứ.
Liễu Hòa rưng rưng nước mắt, đôi mắt long lanh nhìn về phía Hoàng hậu, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
“Nô tài không có… Nô tài thực sự không biết bệ hạ và hoàng hậu ở đây. Lúc đó quá hoảng loạn nên chạy bừa… đã làm kinh động đến thánh giá…”
Từ góc nhìn của nàng, Hoàng hậu hiện lên với nét đẹp đoan trang, gương mặt dịu dàng như nước, lông mày thanh mảnh tựa ngọn núi xa, khiến người ta cảm thấy như đang đối diện với một bức tranh thủy mặc thanh tịnh.
Hoàng hậu nhíu mày, ánh mắt dịu dàng nhưng lại mang theo sự sắc bén nhìn về phía con trai mình.
“Tối nay, chuyện bổn cung cùng phụ hoàng của con đến đây ngắm hoa, tựa hồ chỉ có một mình con biết. Vậy, tiểu thái giám này làm sao biết được?”