Xuyên Thành Thái Giám Nữ Giả Nam Bị Cả Hoàng Cung Đoàn Sủng

Chương 37

“Cái đó, Hữu Chi à…”

Hoàng đế lên tiếng cắt ngang trước khi Liễu Hòa kịp gật đầu.

“Nếu Dương Hoa Các thiếu người, trẫm sẽ chọn vài người thông minh lanh lợi đưa qua. Còn tiểu thái giám này…”

Hoàng Hậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt chất vấn nhìn hoàng đế, nét mặt đầy vẻ khó hiểu:

“Hắn thì không được sao?”

Nàng nhìn thấy rõ ràng Tiểu Liễu Tử là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi, lại hiền lành.

Đối mặt với câu hỏi đơn thuần của Hoàng Hậu, Trường Tư Thừa Hoàng rơi vào thế khó xử.

Ai cũng được, chỉ duy hắn là không thể.

Người dám vì lợi ích riêng mà mưu hại thái tử, ai dám chắc sẽ không ra tay với Hoàng Hậu – mẹ đẻ của thái tử?

Nếu không còn trữ quân, triều đình có thể chọn người thay thế.

Nhưng Hoàng Hậu thì không, nàng là duy nhất.

“Bởi vì tiểu thái giám này…” Hoàng đế dừng lại một lúc, sau đó quyết tâm giấu đi lý do thực sự, giọng nói trầm xuống: “Trẫm nhìn trúng, định để hắn ở lại Thượng Thần Cung để hầu hạ trẫm.”

Liễu Hòa nghe xong, không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Vì không muốn nàng tiếp cận Hoàng Hậu, hoàng đế thậm chí không tiếc bày ra lý do này.

Người biết thì hiểu rằng ông đang bảo vệ chính thất của mình. Nhưng nếu ai không rõ ngọn ngành, chỉ sợ lại nghĩ hoàng đế bị nàng – một tiểu thái giám – mê hoặc.

Hoàng Hậu vẫn giữ nét mặt ôn hòa, không chút nghi ngờ lời nói của hoàng đế.

“Bệ hạ hôm nay thật lạ. Vì sao lại cướp người từ cung thần thϊếp?” Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên quyết. “Việc gì cũng cần xem trước sau, đã là thần thϊếp mở lời trước, tự nhiên hắn là người của Dương Hoa Các.”

Nói xong, Hoàng Hậu đã đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Liễu Hòa, nhẹ nhàng kéo nàng đứng dậy.

“Ai…”

Hoàng đế vừa há miệng định ngăn lại, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã phải nuốt ngược trở về.

Hoàng Hậu cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Liễu Hòa, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân:

“Không cần để ý đến người khác. Ngươi chỉ cần trả lời ta, có nguyện ý đi theo ta không?”

Lòng Liễu Hòa trở nên rối bời.

Nếu nàng gật đầu trước Hoàng Hậu, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của mọi ánh mắt chỉ trích.

Nhưng…

Nhìn vào đôi mắt ôn nhu, trách trời thương dân của Hoàng Hậu, Liễu Hòa bỗng muốn đánh cược một lần, đặt niềm tin vào thiện ý của bà.

Nàng hít sâu một hơi, rồi nói:

“Nô tài… nguyện ý đi theo Hoàng Hậu.”

Câu trả lời vừa dứt, hoàng đế và Trường Tư Mặc đồng loạt nhắm mắt, thở dài đầy bất lực.

Cả hai chỉ biết trơ mắt nhìn Hoàng Hậu dẫn theo tiểu thái giám ấy rời đi, chuẩn bị hồi cung.

Khi bóng họ đã khuất, phụ tử hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt đầy uất nghẹn.

“Phụ hoàng…”

Trường Tư Mặc vừa cất tiếng, hoàng đế lập tức bùng nổ. Cơn giận bị đè nén suốt cả buổi như bốc lên ngùn ngụt, ông nhấc chân đá hắn một cái.

“Còn dám mở miệng! Hôm nay nếu không phải tại ngươi…”

Ông tức giận đến mức chỉ tay vào mũi nhi tử, trợn mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu duy nhất:

“Chuyện của thái tử, không được nói nửa lời trước mặt mẫu hậu ngươi. Nghe rõ chưa?”

Trường Tư Mặc đành gật đầu, không dám cãi lại, nhưng trong lòng đã hận Tiểu Liễu Tử đến nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Liễu Tử, ngươi chờ đó. Chuyện này chưa xong đâu!